Khoảnh khắc thuyền nổ, ý thức của Tạ Trường Yến trở nên mơ hồ.
Cảm thấy như có một giọng nói rất nhẹ ở xa xa, sau đó từ từ chìm xuống, lúc sắp tiếp đất thì có một người nhào đến ôm lấy nàng, mang đến nhiệt độ ấm áp quen thuộc. Mở mắt ra, người đó quả nhiên là Chương Hoa.
Chương Hoa há miệng như muốn nói gì đó với nàng nhưng nàng không nghe thấy gì cả, hai cánh tay bị phế nặng tựa ngàn cân, chực kéo nàng xuống vực thẳm.
"Trường Yến! Trường Yến!" Chương Hoa vỗ vỗ gò má nàng, đôi mắt Tạ Trường Yến nửa khép nửa mở, không có tinh thần. Bốn bề lửa cháy rừng rực, từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới.
Chương Hoa cố gắng nén nhịn cơn đau nơi tim, ôm Tạ Trường Yến xuyên qua đám lửa, chạy đến khoang thuyền ở cuối cùng.
Lúc này, khoang không thấm nước đã phát huy tác dụng. Thân thuyền lìa ra một phần ba, lúc lửa và nước ùa vào vẫn còn vài khoang bình an vô sự.
Nhưng thông đạo nhỏ hẹp, khói lửa mịt mù, máu trên vết thương nhỏ tí tách xuống nền đất, võ công của Chương Hoa không tệ nhưng chỉ đi chừng mười trượng mà gian nan như vượt ngàn dặm núi sông.
Cuối cùng chàng cũng đến được khoang cuối cùng nhưng chẳng còn sức lực đâu để đá cửa ra, hai chân khuỵu xuống ngay trước cửa.
Chương Hoa không cam tâm nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, chàng nghiến răng, dùng chút sức lực cuối cùng trên vai đẩy cửa ra, ôm Tạ Trường Yến ngã nhào vào trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571695/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.