"Hắn là ca ca ngươi?" Tôn điển sử ngoái đầu nhìn nàng. Đôi mắt ông ta vừa to vừa sáng, như hai trái nho đen long lanh nước, mọc trên một gương mặt già nua, trông không ăn nhập chút nào.
Tạ Trường Yến hơi sợ đôi mắt đó, nàng không dám nhìn thẳng ông ta, "Huynh ấy là trưởng tử của ngũ bá bá, là đường ca của ta."
"Các ngươi trông ra..." Mắt Tôn điển sử đảo qua đảo lại giữa nàng và Chương Hoa. Trái tim Tạ Trường Yến sắp nhảy tót lên tận cổ họng thì nghe ông ta nói, "Cũng hơi giống."
Hả? Sao có thể? Nàng với Chương Hoa giống chỗ nào?!
"Trên người hai ngươi có cùng một dạng... hừm, tinh thần tương tự nhau. Chắc chắn các ngươi có cùng một thầy, tiếp nhận nền giáo dục giống nhau, từng sống cùng nhau một khoảng thời gian."
Tạ Trường Yến lấy làm thán phục. Đúng là cao thủ tại nhân gian, ở một địa phương nhỏ, một điển sử đến cả phẩm cấp cũng không có, thế mà lại có một đôi mắt độc đến thế.
Chương Hoa hơi hoang mang, hơi tò mò nhìn Tạ Trường Yến, nhìn đến mức Tạ Trường Yến phải trừng mắt hung dữ với chàng.
Sau đó, Chương Hoa nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng bóc.
Thôi vậy, Tạ Trường Yến nghĩ, đời này có thể nhìn thấy nụ cười bình thản của bệ hạ là hay lắm rồi, mấy thứ nhỏ nhặt khác thôi thì nhịn vậy.
Lúc này, Tôn điển sử tổng kết: "Các ngươi đến thôn Liễu Nha nửa tháng rồi, trong thời gian đó không ra khỏi cửa, không làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571674/quyen-3-chuong-13-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.