"Trước khi mất trí nhớ, ngài yêu ta đòi sống đòi chết kia kìa." Tạ Trường Yến nói với Chương Hoa.
"Năm ta mười hai tuổi, lần đầu tiên ngài gặp ta mà cứ ngỡ gặp được người trời, bất chấp quần thần phản đối cũng phải khâm điểm ta làm hoàng hậu."
"Năm ta mười ba tuổi, ngài tương tư thành bệnh, một đạo thánh chỉ ban xuống, buộc ta vào Ngọc Kinh khi còn chưa cập kê, kim ốc tàng kiều, nuôi ta ở Tri Chỉ Cư, nơi ở cũ thời còn là thái tử của ngài."
"Ngài không màng phép tắc, đích thân dạy học cho ta, làm đủ mọi chuyện không thể miêu tả với ta."
"Ta không chịu mất đi tự do, liều mạng trốn chạy, tuy ngài không nỡ nhưng nén nhịn nỗi đau từ bỏ tình yêu, phái ám vệ bảo vệ ta, còn tặng cho ta một con thuyền tốt nhất đương thời."
"Ta đi Trình quốc du sơn ngoạn thuỷ, ngài không yên tâm, tự ý rời cung đến Trình tìm ta, sau đó trước bàn dân thiên hạ tuyên bố rằng nguyện lòng sống vì ta, chết vì ta."
Nàng nói xong một câu, khoé miệng Chương Hoa giật một cái.
Chàng phải cố gắng lắm mới giữ được nét mặt bình tĩnh, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó à..." Nét đùa giỡn trên mặt Tạ Trường Yến từ từ chìm lắng, nàng nhìn chàng, ánh mắt như tuyết rơi dưới đêm trăng, phủ lấp vạn vật, chỉ còn lại một vùng yên bình tĩnh mịch.
"Sau đó, ngài thật sự liều chết vì ta... Hai chúng ta cùng nhảy xuống biển tự tử vì tình, kết quả không chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571672/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.