Chương trước
Chương sau
"Vậy thì dùng lợi ích lay động y! Một nơi dơ dáy tàn ác Như Ý Môn thì dựa vào đâu mà đòi trả tự do cho Thu Khương! Thu Khương vốn dĩ là người tự do mà! Nếu thứ Phong Tiểu Nhã mong cầu chỉ là Thu Khương được bình an, vậy thì chúng ta có thể giúp hắn toại nguyện hơn là Như Ý Môn! Huống chi, ta muốn nói cho hắn biết, hồn thiêng của thái phó đang ở trên trời nhìn đó!"

Chương Hoa im lặng nhìn nàng.

Tạ Trường Yến đỏ lên vì giận nhưng đôi mắt trong trẻo, sáng tỏ y như lần đầu gặp gỡ.

Ngay lúc này, có người vỗ tay.

Tạ Trường Yến ngẩn người, quay đầu nhìn về hướng âm thanh. Trên giường, một bàn tay vén rèm ra, Phong Tiểu Nhã đang ngồi ngay ngắn trên giường.

"Ngài... nghe hết rồi à?"

"Phải."

"Vậy ngài tỉnh chưa?"



Phong Tiểu Nhã mỉm cười rồi thở dài: "Thu Khương trốn khỏi Đào Hạc sơn trang rồi."

Tạ Trường Yến giật mình: "Chuyện khi nào?"

"Một tháng trước."

Nói vậy là tam tỷ tỷ tính kế cả Thu Khương? Dùng Thu Khương uy hiếp Phong Tiểu Nhã không được manh động?!

"Nàng ấy rơi vào tay Như Ý Môn rồi?"

"Không chắc, nhưng lành ít dữ nhiều."

"Nên ngài phản bội bệ hạ?"

Phong Tiểu Nhã nhìn Chương Hoa, cười nói: "Nếu ta phản bội thật thì đã chẳng xuất hiện ở đây. Các ngươi cũng không thể yên ổn mà đứng đây nói chuyện với ta."

"Ta biết, thế nên ta mới thấy lạ, rốt cuộc ngài đang suy tính điều gì?"

"Lý do chỉ có một..." Phong Tiểu Nhã nhìn chằm chằm nàng.

Tạ Trường Yến bỗng cảm thấy như có một thanh kiếm vô hình đâm xuyên qua lồng ngực, cơ thể không kìm được run lên, tiếp đó, đôi chân mềm nhũn, phải vịn tường mới đứng vững, trán rịn đầy mồ hôi.

Đáng sợ thật! Lúc trước nghe người kể chuyện nói ánh mắt của đại hiệp nào đó có thể giết người, ra là có thật!

Tạ Trường Yến xoa xoa lồng ngực, bấy giờ Chương Hoa đứng chắn trước mặt nàng, che đi tầm nhìn của Phong Tiểu Nhã: "Đừng doạ nàng ấy nữa."

Phong Tiểu Nhã bật cười, thu lại ánh mắt.

Tạ Trường Yến kéo tay áo Chương Hoa, chàng quay đầu, lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán giúp nàng: "Hắn nghi ngờ nàng cùng một bọn với lệnh tỷ nên cố ý thăm dò."



Tạ Trường Yến nhìn sang Phong Tiểu Nhã: "Vậy... bây giờ tin ta chưa?"

"Ta tin hay không rất quan trọng sao?"

Tạ Trường Yến hừ một tiếng: "Đương nhiên là không. Tóm lại có bệ hạ tin ta là đủ rồi." Nói rồi, nàng nở nụ cười ngọt ngào với Chương Hoa.

Chương Hoa bỏ tay xuống, cũng mỉm cười đáp lại nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau rồi như bị dính chặt, mãi không thể tách ra.

Phong Tiểu Nhã không khỏi đằng hắng mấy tiếng, nói: "Không có ý làm phiền nhưng tình hình khẩn cấp, có thể bắt đầu kế hoạch của chúng ta được chưa?"

Tạ Trường Yến khó hiểu: "Kế hoạch gì?"

Chương Hoa kéo nàng đến trước cửa sổ để nàng nhìn ra ngoài. Dù trời đã tối nhưng vẫn có thể phân biệt cảnh vật xung quanh. Mới nhìn thoáng qua chỉ thấy xa lạ, đến khi nhìn kỹ hơn mới thấy quen quen, nàng lần mò nhanh trong đầu, từ từ tìm ra điểm ăn khớp, nàng từng đến đây. Năm ngoái, ở gần bến cảng Phong Lăng, sau khi Công Thâu Oa giao thuyền đỏ đã lắp xong khoang mẫu tử cho nàng, nàng men theo đường sông mà mọi người đều nghĩ đã bỏ phế này đi thẳng ra biển.

Đầu óc bừng sáng trong khoảnh khắc.

Phong Tiểu Nhã cười nói: "Đây mới là mật đạo thật sự mà Như Ý không biết."

Tháng tám, dân chúng và học trò ở các châu huyện dọc ven kênh đào Ngọc Tân đều ngẩng cổ trông ngóng.

Thập Cửu Lang viết Triều Hải Mộ Ngô Lục trong truyền thuyết, sau khi viết xong quyển thứ ba về Trình quốc, khoảng thời gian này sẽ ngồi thuyền đỏ độc nhất vô nhị của y áo gấm về làng, men theo kênh đào Ngọc Tân hướng lên phía Bắc, đi diện kiến Yên vương.

Triều Hải Mộ Ngô Lục là bộ sách có ảnh hưởng lớn nhất, truyền bá rộng nhất trong ba năm qua ở đại lục. Mà hiện nay, khắp phố lớn ngõ nhỏ đang đồn thổi với nhau rằng Thập Cửu Lang thật ra là nữ nhi, khiến ai nấy bàn tán không ngớt.

Vì thế, nghe nói thuyền đỏ sắp đến, người tò mò, người ngưỡng mộ đều lũ lượt kéo nhau ra bến cảng, muốn tận mắt trông thấy người.

Nhưng, đại đa số chẳng ai nhìn thấy người thật, chỉ thấy một chiếc thuyền đỏ, tạo hình tinh xảo. Mấy ngày sau, trong lời kể của các tiên sinh lại có một một đoạn về tốc độ của con thuyền đó nhanh như thế nào, kỹ thuật tiên tiến thế nào thế nào. Từ đó, suy đoán sâu hơn về thân phận thật sự của Thập Cửu Lang, là nhân sĩ phương nào mà có thể ăn uống vui chơi không cần làm việc như thế.

Mấy hôm sau, tin tức lại thăng cấp một bậc, Thập Cửu Lang chính là Tạ Trường Yến! Tạ Trường Yến dũng cảm từ hôn của đế vương đó!

Nếu vậy, sau khi nàng từ hôn Yên vương thì nữ cải nam trang đi du ngoạn, sống một cuộc đời khác.

Thế là, trong đám người ra bến cảng chờ thuyền đỏ lại có thêm các cô gái xem nàng là tấm gương học hỏi.

Mà kẻ hiếu kỳ cũng nhiều hơn, bệ hạ biết Thập Cửu Lang là Thập Cửu Nương mà còn muốn triệu kiến nàng? Định làm gì đây? Không phải bệ hạ định tiếp nối tiền duyên với Tạ Phồn Y à?

Tạ tam nương Tạ Phồn Y, Tạ thập cửu Tạ Trường Yến, hai tỷ muội này cũng tài giỏi thật, không hổ là Tịnh Đế Lan của Tạ gia!

Vô số người mong chờ lần triệu kiến này của Yên vương với Tạ Trường Yến, đoán xem rốt cuộc bệ hạ thích tỷ tỷ hay thích muội muội, nhất thời, người người đều quan tâm và bàn luận về chuyện này. Mấy ngày sau, phía Ngọc Kinh có tin truyền đến, nói rằng Yên vương sẽ lập đàn ở lầu Đan Phượng, công khai toạ đàm với Thập Cửu Lang, mọi người đều có thể đến xem.

Phút chốc, cả Đại Yên sôi sục rộn ràng. Ngày nào cũng có rất nhiều người đến Ngọc Kinh, chỉ để được chính tai lắng nghe, tận mắt chứng kiến dịp thịnh hội trước nay chưa từng có này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.