"Vậy thì dùng lợi ích lay động y! Một nơi dơ dáy tàn ác Như Ý Môn thì dựa vào đâu mà đòi trả tự do cho Thu Khương! Thu Khương vốn dĩ là người tự do mà! Nếu thứ Phong Tiểu Nhã mong cầu chỉ là Thu Khương được bình an, vậy thì chúng ta có thể giúp hắn toại nguyện hơn là Như Ý Môn! Huống chi, ta muốn nói cho hắn biết, hồn thiêng của thái phó đang ở trên trời nhìn đó!"
Chương Hoa im lặng nhìn nàng.
Tạ Trường Yến đỏ lên vì giận nhưng đôi mắt trong trẻo, sáng tỏ y như lần đầu gặp gỡ.
Ngay lúc này, có người vỗ tay.
Tạ Trường Yến ngẩn người, quay đầu nhìn về hướng âm thanh. Trên giường, một bàn tay vén rèm ra, Phong Tiểu Nhã đang ngồi ngay ngắn trên giường.
"Ngài... nghe hết rồi à?"
"Phải."
"Vậy ngài tỉnh chưa?"
Phong Tiểu Nhã mỉm cười rồi thở dài: "Thu Khương trốn khỏi Đào Hạc sơn trang rồi."
Tạ Trường Yến giật mình: "Chuyện khi nào?"
"Một tháng trước."
Nói vậy là tam tỷ tỷ tính kế cả Thu Khương? Dùng Thu Khương uy hiếp Phong Tiểu Nhã không được manh động?!
"Nàng ấy rơi vào tay Như Ý Môn rồi?"
"Không chắc, nhưng lành ít dữ nhiều."
"Nên ngài phản bội bệ hạ?"
Phong Tiểu Nhã nhìn Chương Hoa, cười nói: "Nếu ta phản bội thật thì đã chẳng xuất hiện ở đây. Các ngươi cũng không thể yên ổn mà đứng đây nói chuyện với ta."
"Ta biết, thế nên ta mới thấy lạ, rốt cuộc ngài đang suy tính điều gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571654/quyen-3-chuong-15-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.