Tần Sở có chút sợ hãi, vị Tần Giang Phủ này không thân với nàng, mấy ngày nay bọn họ chỉ chạm mặt hai lần, trước đó, hoàng thất Yến quốc và Tần thị Thiên Tuế đã không qua lại nhiều năm, người này thật sự kỳ lạ, vậy mà đuổi theo nàng đến Bách Thảo cốc.
“Tiểu Nhị ca, nói với hắn hiện tại ta không rảnh, để hắn chờ một chút.”
Tiểu Nhị ca gãi gãi đầu nói được, xách theo cái thùng đi trở về, hắn chạy vặt ở tửu lâu thời gian dài, giỏi nhất là xem mặt đoán ý, nhìn ra được công tử kia cùng vị cô nương này có mối quan hệ với nhau, dù sao cũng có tám chín phần mười không sai được, vì vậy hắn mỉm cười lẩm bẩm một câu: “Cô nương bây giờ thật có mắt nhìn người, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một vị công tử có nốt ruồi son nằm giữa hai lông mày.”
Tần Sở tai rất thính, bị câu “nốt ruồi son nằm giữa hai lông mày” làm cho giật mình, tim đập thình thịch, vội vàng tiến lên hai bước, túm lấy Tiểu Nhị, sắc mặt xám xịt hỏi: “Tiểu Nhị ca, ngươi nói kỹ càng cho ta một chút, vị công tử này trông như thế nào?”
Tiểu Nhị suy nghĩ một lúc, hắn cũng không biết miêu tả như thế nào, nên đặt cái thùng xuống rồi ra dấu: “Cao như vậy, khoảng chín thước*, đầu bạc, đôi mắt sắc bén, môi mỏng, hơi gầy, trên trán có một nốt ruồi son, tương đối trắng trẻo, đôi mắt cô nương có vẻ không tiện nên cần hỏi cho rõ ràng, dù sao ở trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-que-cung-tai-ruou/2901393/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.