Người và xe lướt qua nhau, Tương Lý Hạ ném một cái sọt đầy rắn độc trúng đầu Lâm Giang.
Trời tối không nhìn thấy gì, cho dù Lâm Giang biết võ nghệ, nhanh chóng nhảy từ trên ngựa xuống ném cái sọt ra xa nhưng vẫn bị cắn một cái.
Tương Lý Hạ càng nhìn càng cảm thấy sai, vỗ vai Tần Sở: “Để ta xem nào, là hộ vệ của Giang Nguyệt Bạch phải không?”
Tần Sở nói: “Là Lâm Giang sao?”
Lâm Giang ôm lấy miệng vết thương, quay lại nói: “Quân Hậu, ta là Lâm Giang.”
Hắn biết là rắn độc, vì để tránh cho độc lan ra khắp cơ thể liền chém phần thị bị cắn.
Tương Lý Hạ thầm kính phục, cậu hít một hơi, nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
Tần Sở cũng không nói gì, hỏi Tương Lý Hạ: “Có gì giải độc cho hắn không?”
Tương Lý Hạ lục túi quần lấy ra hai cái bình nhỏ, đưa cho Lâm Giang: “Bình màu xanh là thuốc giải còn màu trắng là cầm máu, cho ngươi đấy.”
Lâm Giang ôm quyền: “Cảm ơn.”
Tương Lý Hạ nói: “Không cần cảm ơn, tốt nhất ngươi nên trấn Hoa Quế tìm y quán còn giữ mạng.”
Lâm Giang lắc đầu từ chối: “Ta nhận mệnh Chủ Quân đến đây bảo vệ quân hậu, ta không đi được.”
Tần Sở chà xát hai tay: “Ngươi cứ nghe Tương Lý Hạ đi, ta không cần hộ vệ.” Rồi kéo tay Tương Lý Hạ: “Chúng ta đi thôi.”
Tương Lý Hạ ừ một tiếng, quất ngựa, mặc kệ Lâm Giang đi tiếp.
Lâm Giang nhìn xe ngựa dần dần đi xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-que-cung-tai-ruou/2901381/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.