Trong bóng tối lạnh lẽo ấy, trời bắt đầu đổ tuyết, Tần Sở ngẩng đầu, vài bông tuyết đã rơi vào Vọng Nguyệt đình, rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng, có chút lạnh.
Nàng liếc nhìn Giang Nguyệt Bạch, trên mặt hắn hơi ướt, không biết do tuyết hay nước mắt hắn nữa.
“Cảm tạ Quốc chủ đã đưa mấy tòa thành, món quà lớn như vậy, ta lại không đáp lễ được. Quốc chủ có mong muốn gì, chỉ cần không diệt Yến quốc, ta sẽ cố gắng thành toàn. Chỉ là có một chuyện ta muốn nói với Quốc chủ, sau này ngài đừng châm ngòi ly gián sau lưng ta nữa.”
Nàng đội mũ chùm, che đi cổ áo, chờ hắn trả lời.
Môi Giang Nguyệt Bạch nhấp nháy: “A Sở, tuyết rơi rồi.”
Nàng đáp: “Ừ, tuyết không rơi nhiều, chỉ là trời hơi lạnh, mời Quốc chủ lên đây cho ấm.”
“Hồi bé nàng từng cứu một đứa trẻ trong núi Thương Lan, còn đưa nó một chuỗi Phật châu bằng gỗ hoàng dương là tín vật, nàng còn nhớ chứ?”
Nàng cười: “Chưa từng.”
Giang Nguyệt Bạch đã hiểu, trong khoảng thời gian nàng về Trần Quốc dưỡng mắt đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết, cho dù đã xảy ra chuyện gì, nàng đã quên chuyện trước kia, có thể hắn sẽ có thêm một cơ hội.
Lúc này, chỉ cần hắn luôn hướng về phía nàng.
Lần mò chỗ ngồi, Giang Nguyệt Bạch cúi đầu, trong lòng đắng chát, thấp giọng: “Đế Cơ, ta bị mù, không thấy đường nên mới phải lần mò, đây là lần đầu tiên ta đến Yến cung nên chưa quen đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-que-cung-tai-ruou/2901374/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.