Chương trước
Chương sau
“Ta nói không được là không được, mang Vong Trần kiếm ra không phải là chiêu cáo cho sáu nước rằng Chiêu Hòa Đế cơ còn sống sao? Ta tốn sức đưa ngươi đến Đàm Trung là để trị khỏi mắt, tuyệt đối không thể gặp trở ngại.” Trương Ấu Lăng chỉ muốn bịt tai trước sự làm phiền của nàng.

“Sư phụ, con không cần Vong Trần kiếm, tùy tiện dùng một thanh kiếm đồng nát sắt vụn để đánh cũng không được sao?” Tần Sở túm lấy tay áo của Trương Ấu Lăng, làm nũng: “Sư phụ, người quay đầu nhìn con xem, trông đáng thương biết bao! Người đồng ý cho con tỉ thí đi mà.”

Trương Ấu Lăng không hề bị lay động, y vào phòng, tháo mặt nạ xuống, mặt ủ mày chau: “Ngươi có nói đến xé trời cũng vô dụng, ta sẽ không đáp đồng ý.” Y lại nhìn một người một gà, bổ sung: “Mỹ nhân kế cũng vô ích.”

Tần Sở vuốt ve con gà mái trong tay: “Con sẽ hầm canh gà cho sư phụ, nước canh màu vàng, uống một ngụm, trong miệng quyện vị gà đất ngon khó nói nên lời cùng với mùi thuốc bắc.”

Trương Ấu Lăng suýt chút nữa đã động tâm, nhưng y vẫn kìm chế, từ chối: “Không được, cái gì cũng vô dụng.”

Tần Sở hơi nản lòng, sờ lông con gà mái: “Tiểu Hoa ơi tiểu Hoa, mày thật sự quá gầy, không thể lôi kéo được sư phụ, chúng ta một mù một gầy, mỹ nhân kế hay mỹ thực kế đều không dùng được, thật sự quá đáng thương.”

Trương Ấu Lăng kéo nàng đứng dậy, ném tiểu Hoa ra ngoài cửa sổ, sau khi trở lại, y rót cho mình chén nước, sờ tay: “Tiêu Đạo Ngung đến Đàm Trung rồi.”

Tần Sở niết niết tai: “Hắn cũng tới tham gia hội Thí Kiếm sao?”

“Chỉ sợ là có dụng ý khác*, điều phiền phức hơn là Giang Nguyệt Bạch cũng tới Đàm Trung rồi.” Trương Ấu Lăng nhăn mày, y chẳng thể nghĩ tới mình chỉ tùy tiện biện cớ, thế mà Giang Nguyệt Bạch thật sự đi tìm Huyết Linh chi, còn tìm đến nơi này của Tương Lý Già.

*Bản gốc là “ý không ở trong lời”, có nghĩa ý của Tuý Ông không phải ở rượu; có dụng ý khác.

Tần Sở im lặng chốc lát mới nói: “Con biết rồi, lần này chỉ xem náo nhiệt thôi, con không có duyên với Thừa Ảnh kiếm, bỏ đi bỏ đi.”

Nàng chỉ muốn trốn tránh Giang Nguyệt Bạch, người này đã tồn tại trong tâm nàng nửa đời, mỗi lần nhớ tới đều rất đau, nàng tưởng rằng sau khi nhảy vực mình đã buông tha tất cả, đã thông suốt, nhưng mỗi lần nghe thấy cái tên ấy, nàng vẫn vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn.



Hiển nhiên có nhiều thứ đến chết cũng không buông bỏ được.

Giang Nguyệt Bạch là người mà đến chết nàng cũng chẳng thể buông bỏ, nàng tự than thở mình thực chẳng có tiền đồ, nhưng bây giờ mỗi người đều khỏe mạnh, đời này xin từ biệt, quãng đời còn lại nhìn nước non ngắm phong cảnh cũng là chuyện tốt.

Trương Ấu Lăng đứng dậy, đến đầu giường ôm một hộp gỗ tới, lấy cây đàn bên trong cho nàng: “Sờ thử một cái xem.”

Nàng nhận lấy, ngón tay lướt qua dây đàn, tiếng đàn vang khắp phòng, nàng vô cùng vui mừng: “Đây là cổ cầm quấn lương, sư phụ lấy ở đâu vậy?”

Trương Ấu Lăng gõ gõ mặt bàn: “Một người bạn già tặng cho ta, bảo là cho ngươi làm đồ chơi, sợ ngươi ở Đàm Trung nhàn nhã sinh buồn bực.”

Nàng chống cằm: “Sư phụ, bạn già nào của người sẽ quan tâm con nhàn nhã sinh buồn bực? Còn cho con một cây đàn quý báu như thế, không phải là Quốc quân Yến quốc cha của con đấy chứ?”

Trương Ấu Lăng không đáp lại, y lảng sang chuyện khác: “Ba ngày nữa là tới hội Thí Kiếm, đến lúc đó nhiều người phức tạp sẽ đến Đàm Trung, Tiêu Đạo Ngung và Giang Nguyệt Bạch đều ở đây, ngươi nên tránh đi một thời gian.”

Nàng vô cùng buồn khổ, là một người “đã chết”, ban ngày đi ra ngoài sợ dọa người, ban đêm đi ra ngoài cũng sợ dọa người, mỗi ngày ra ngoài là một ngày sợ dọa chết người, nàng buồn phiền nói: “Con cũng chẳng thể trốn tránh mỗi ngày được, con có hộ khẩu, không phải con là tiểu tức phụ người nhặt được lúc dạo chơi sao? Con sẽ không lộ mặt, người cho con mượn mặt nạ để đeo, được không?”

Trương Ấu Lăng nhìn mặt nạ trên bàn rồi lại nhìn nàng, cho rằng cách này có thể thực hiện được.

Tương Lý Hạ chuẩn bị hội Thí Kiếm theo một lối riêng gồm hai phần: Tế Hoa và Thử Kiếm, phần Thử Kiếm được tổ chức sau Tế hoa.

Tế hoa được tổ chức để các đại danh môn khuê tú sáu nước so tài cầm kỳ thi họa và nhan sắc, Tương Lý Già đã có thư ghi ngày sinh tháng đẻ và phẩm hạnh của các nàng.

Mà Thử kiếm chính là phần để các đại danh môn thế tử, công tử sáu nước so tài võ nghệ và đạo đức, cũng tương tự như Tế hoa, lý lịch của họ đều được gửi đến Tương Lý Già.

Nói thẳng ra, hội Thí Kiếm của Đàm Trung chính là dịp để sáu nước khoe tài, hoàng thất và thế gia sẽ tìm mối liên hôn để liên thủ với nhau.

Năm đó Tần Sở nữ giả nam trang tham gia hội Thí Kiếm, nàng và Tiêu Đạo Ngung vốn ngang tài ngang sức trên đài, khi Tiêu Đạo Ngung phát hiện nàng là nữ đã sửng sốt một hồi, để rồi bị nàng đánh lén và đoạt được kiếm Vong Trần.

Năm nay người mới thắng người cũ, Tần Sở ngồi bóc vỏ quýt phía dưới đài, vừa bóc vừa nói chuyện với Tương Lý Hạ bên cạnh: “Có phải cha huynh sợ vết xe đổ của Chiêu Hòa Đế cơ không? Đúc Thừa Ảnh nặng đến tám mươi cân, không phải người mạnh mẽ thì không thể cầm được.”

Tương Lý Hạ không đáp, nàng thở dài, tiếp tục trò chuyện: “Kỳ thực so sức mạnh cũng chẳng có gì thú vị, phải dựa vào cái đầu.”

Tương Lý Hạ vẫn không trả lời.

Tần Sở chỉnh mặt nạ, hoài nghi: “Tương Lý Hạ, huynh bị câm à?”

Nàng bóc một múi quýt đưa cho Tương Lý Hạ: “Có phải trên đài rất náo nhiệt không? Huynh mau nói đi, người nào thắng vậy?”

Đối phương ho nhẹ hai tiếng: “Cô nương, bây giờ Đế cơ Yến quốc và Quận chúa Triệu quốc đang so tài, chưa phân thắng bại.”

Tần Sở im lặng một lát, hỏi: “Giang Phất?”



Giang Nguyệt Bạch ừm một tiếng: “Cô nương, là tại hạ.”

“À, chúng ta đúng là có duyên, lại nói, Yến quốc vẫn còn đế cơ sao?” Nàng vỗ đầu một cái, cũng không biết phụ hoàng đã cho nàng thêm một muội muội từ lúc nào.

Giang Nguyệt Bạch nói: “Là Hợp Đức Đế cơ Tần Uyển.”

Tần Sở hơi ngạc nhiên: “Chỉ có nữ tử chưa đính hôn mới có thể tham gia Tế Hoa thôi mà? Không phải nàng ta đã gả cho Quân chủ Trần quốc Giang Nguyệt Bạch làm Quân hậu rồi sao?”

Giang Nguyệt Bạch nhíu mày, vẻ mặt vô cùng thống khổ: “Không, hắn không lập Tần Uyển làm hậu, Giang Nguyệt Bạch chỉ yêu một người, là tiên Quân hậu Chiêu Hòa Đế cơ của hắn.”

Tần Sở im lặng, sau một lúc, nàng lại tiếp tục bóc quýt: “Cháu trai lớn à, ngươi ở Thiên Tuế chưa từng bước ra khỏi nhà sao? Sáu nước đất rộng của nhiều như thế, ngươi nên đi thăm thú. Cả sáu nước không ai không biết Quân chủ Trần quốc Giang Nguyệt Bạch yêu Hợp Đức Đế cơ.” Nàng nhắm mắt: “Ngươi không biết ba tháng trước thế tử Triệu quốc Tống Văn Thành bắt cóc Tần Uyển để ép Trần quốc cắt đất sao? Đồ ngốc.”

Giang Nguyệt Bạch ngỡ ngàng vì một tiếng “cháu trai lớn” của nàng, hắn nhận lấy múi quýt nàng đưa, ấp úng: “Cháu trai lớn là sao?”

“Chúng ta là họ hàng, theo bối phận Tần An cha ngươi phải kêu ta một tiếng dì đấy, vì vậy ngươi là cháu trai lớn của ta, có gì không ổn sao?” Tần Sở ăn quýt, nàng chẳng thấy thú vị chút nào, nếu như trên đài thi đàn thì nàng cũng có thể nghe sướng tai đấy, tiếc là thi vẽ, nàng nghĩ, thật là ăn hiếp người khác.

Giang Nguyệt Bạch đã hiểu, hóa ra Tần Sở nhận nhầm hắn.

Cô nương không cần luận bối phận, tại hạ không ngại.” Hắn ngước mắt, nhìn thấy Tiêu Đạo Ngung và Trương Ấu Lăng đang đi về bên này, hắn liền kéo tay Tần Sở, nói: “Cô nương, ở đây nhiều người, chúng ta xuống dưới lầu được không?”

Lúc này nàng đã hơi buồn chán, lại nghe nói người so tài trên đài là Tần Uyển, nàng cũng không còn hứng thú tiếp tục, do đó nàng đồng ý ngay, tiện tay cầm lấy quýt trên bàn, trả lời: “Được, dù sao ta cũng không nhìn thấy, ta không thích hợp để xem trận này, chúng ta đi uống rượu đi.”

Giang Nguyệt Bạch kéo nàng, trên đường đi tay hắn luôn run.

Nàng còn lo lắng cho hắn, hỏi hắn có phải bị bệnh gì không, chẳng hạn như chứng động kinh gì gì đó.

Hắn lắc đầu, nói không phải, chỉ là bởi vì lần đầu kéo tay cô nương nên hơi run mà thôi.

Thật ra hắn đang cố kìm nén tâm tình, nếu không phải sợ nàng biết hắn là Giang Nguyệt Bạch, sợ nàng sẽ không tha thứ cho hắn thì hiện tại hắn chỉ muốn đưa nàng về Trần quốc.

Tần Sở cười thầm trong lòng, vẫn còn ngây thơ lắm, nàng hỏi hắn: “Cha ngươi không cho ngươi nha hoàn thông phòng sao? Thiên Tuế Tần thị xuống dốc đến vậy à?”

Phụ hoàng nàng rất có chí trong chuyện cưới vợ nạp thiếp này, sau khi mẫu hậu nàng đi về cõi tiên, phu nhân trong hậu cung Yến quốc nhiều vô số kể, bây giờ Quân hậu Yến quốc – thân mẫu của Tần Uyển rất vất vả, muốn quản lý mấy trăm nữ nhân trong hậu cung cũng chẳng phải dễ dàng.

Giang Nguyệt Bạch không tiếp lời, hắn dẫn nàng đến một quán nhỏ, cẩn thận sắp xếp ghế cho nàng, hỏi: “Sao hôm nay cô nương đeo mặt nạ vậy?”

Tần Sở mò mẫm đặt quýt lên trên bàn, hơi buồn phiền: “Ngươi không cảm thấy đeo cái mặt nạ này trông rất thần bí sao?” Nàng chống tay lên cằm, thở dài: “Thật ra hôm nay ở đây có người ta không muốn gặp. Đừng nói về ta nữa, ngược lại là ngươi đã nghĩ tới chưa?”

Giang Nguyệt Bạch ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn nghĩ rằng người nàng không muốn gặp có thể là mình, muốn nói lại thôi, hắn đành phải lắc đầu: “Ta chưa nghĩ tới, ta đã làm tổn thương nàng, ta không biết làm thế nào để cầu nàng tha thứ.”



Tần Sở không khỏi có chút thương hại, nàng thầm nghĩ hắn còn nhỏ đã bị tổn thương trong tình cảm, thật sự quá đáng thương, nàng cũng là người từng nhiệt tình mà bị hờ hững, trải nghiệm tình yêu đã khắc sâu trong nàng, yêu một người quá mệt mỏi, không phải tình yêu nào cũng sẽ được đáp lại, nàng yêu Giang Nguyệt Bạch đến tận xương tủy, dù hèn mọn cũng chẳng thể đổi lấy nửa phần thương hoa tiếc ngọc của Giang Nguyệt Bạch.

Nàng nói: “Ta là người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, cô nãi nãi khuyên ngươi một câu, nếu như cô nương kia cũng yêu ngươi, tức là ngươi vẫn có cơ hội, còn nếu trong tim cô nương ấy không có ngươi thì hãy sớm buông bỏ thôi, đừng làm chậm trễ nhau.”

Lời nói rất thê lương, chắc hẳn sẽ khiến người nghe khó chịu, Giang Nguyệt Bạch nắm tay nàng: “Thiên Tuế Tần thị và hoàng thất Yến quốc chắc chắn có quan hệ, tuy nhiên cũng không phải quá thân cận, xưng hô “cô nãi nãi” cũng bỏ đi thôi, luận về tuổi tác ta còn lớn hơn nàng một chút. Cô nương kia rất yêu ta, yêu rất nhiều năm, khi còn bé trong tim nàng đều là ta, chỉ tại ta không tốt, khiến nàng buồn bực, làm nàng tổn thương.”

Tần Sở tấm tắc: “Đây là thanh mai trúc mã rồi, tình cảm thật đẹp, đáng tiếc.”

Giang Nguyệt Bạch nhìn nàng, đầu ngón tay lướt qua mặt nạ của Tần Sở, chợt nhận ra nàng muốn rời bỏ mình để sống một quãng đời tùy tâm tùy ý, nhưng hắn không muốn từ bỏ nàng, hắn muốn dùng phần đời còn lại để bù đắp cho nàng, ngay cả khi chết đi cũng muốn hợp táng cùng huyệt với nàng.

“A Sở…”

Tần Sở chần chừ, lại đột nhiên cảm thấy hai chữ này, giọng nói này rất quen thuộc, tiếng gọi khiến toàn thân nàng lạnh lẽo, rùng mình, chén rượu trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, nàng vội nói: “Giang Phất, ngươi vẫn nên gọi ta bằng cái tên khác thôi, gọi như vậy ta không thích.”

Giọng nói, âm thanh này quả thực rất giống Giang Nguyệt Bạch, có trời mới biết lúc đó da đầu nàng tê rần, nàng buồn nghĩ, Giang Nguyệt Bạch thật sự đã khắc sâu vào trong cốt tủy nàng, muốn quên lãng vô cùng khó khăn, quả nhiên đau đớn sẽ khiến cho ký ức càng thêm sâu sắc, lát nữa nàng sẽ hỏi Tương Lý Già xem có loại thuốc mất trí nhớ có chọn lọc không.

Giang Nguyệt Bạch đáp: “Bọn họ đều gọi nàng như vậy, ta phải gọi nàng là gì? A Sở.”

Tần Sở im lặng: “Gọi là cô nãi nãi.”

Giang Nguyệt Bạch cười khổ, bóp bóp bả vai nàng, ấp úng: “A Sở, ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ ở bên cạnh nàng.”

Hắn đã phái Lâm Giang đi điều tra phu quân của Tần Sở là ai, trước mắt Trương Ấu Lăng sẽ chưa tìm đến nên hắn ngồi với nàng một lúc.

Tần Sở thụ sủng nhược kinh: “Chà, cháu trai lớn không cần hiếu kính đến thế đâu.”

Giang Nguyệt Bạch lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Ấu Lăng và Tương Lý Hạ đã đứng dưới lầu, hắn đứng dậy, khẽ phủi tay áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.