Sau khi Tế Hoa kết thúc, người trên Thanh Vân Đài đã sớm thay đổi, không biết là thế tử nào của các nước chư hầu đang so tài kiếm thuật, hai bên đều ngang tài ngang sức, người dưới đài hô to cổ vũ, vô cùng náo nhiệt.
Những người không có hứng thú với hội Thí Kiếm đã sớm đi làm việc riêng, ví dụ như Tiêu Đạo Ngung, Giang Nguyệt Bạch.
Trong đình nghỉ mát cách xa Thanh Vân Đài, Trương Ấu Lăng đang đứng, vạt áo y phấp phới theo gió thổi, nhìn từ xa trông rất có phong thái thần tiên, trên mặt đeo mặt nạ Thao Thiết, giọng nói đều đều.
“Trò cười, A Sở không phải bị ngươi ép nhảy vực sao? Giờ lại đến chỗ ta đòi người, Giang Nguyệt Bạch, một ngày là thầy cả đời là cha, ta đem nó về nuôi từ hoàng thất Yến quốc, hơn hai mươi Xuân Hạ Thu Đông, ta nâng niu nó, chưa từng để nó chịu uất ức, bây giờ nó bị ngươi bức tử rồi, Thần cung không có người ngươi muốn tìm, ngược lại ngươi vẫn còn mặt mũi tới tìm ta sao?”
“Ta biết ngươi vẫn dẫn theo nàng, cũng biết mục đích ngươi đưa nàng tới Đàm Trung, là vì để đổi mắt cho nàng.” Giang Nguyệt Bạch buồn bã, hắn khẩn cầu: “Lục phủ ngũ tạng của ta bị lệch vị trí, không còn sống được bao lâu, ta biết mình có lỗi với nàng, khẩn cầu Quốc sư để ta bù đắp cho nàng trong thời gian cuối đời.”
Trương Ấu Lăng phất tay một cái, khẽ nói: “Không cần. Lão hủ không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-que-cung-tai-ruou/2900942/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.