Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Bạch Nghiên còn ở trong phòng thì thị vệ bên ngoài gõ cửa.
"Nhị thống lĩnh, đại thống lĩnh đã trở về. Hiện tại đang ở chính điện chờ ngài!"
Bạch Nghiên giật mình một cái.
"Đại sư huynh đã trở về rồi? Từ khi nào? Vì sao không báo cho ta biết?"
"Sáng hôm nay đại thống lĩnh vừa về đến!"
Hoàng Thiên Ngạo đêm qua trở về nhìn thấy Thiên Hoa sơn chỉ còn lại một mảnh tiêu điều đổ nát, liền ở bên bờ hồ cùng Tư Hàn suốt cả đêm.
"Được, ta đến ngay."
Lúc Bạch Nghiên đến nơi thì xung quanh rất nhiều đệ tử, còn có Kỳ Thịnh cũng đã tề tựu đông đủ. Nhìn sắc mặt Kỳ Thịnh có chút rối rắm làm Bạch Nghiên cảm thấy lòng dạ bất an. Dù gì Kiếm Phong Chi và Ngụy Trình cũng là đồ đệ của Hoàng Thiên Ngạo, cho nên sự việc vừa rồi vô cùng lớn. Bất quá, Bạch Nghiên cảm thấy mình không có làm sai.
"Đại sư huynh đã trở về!"
Hoàng Thiên Ngạo ngồi trên ghế cao giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống khẽ gật đầu. Sau khi Bạch Nghiên đã an tọa thì y liền khàn khàn giọng.
"Sự việc của Phong Chi ngươi đã điều tra kỹ lưỡng hay chưa?"
Bạch Nghiên vừa đến liền bị hỏi trực tiếp như vậy có chút không kịp trở tay.
"Dạ? Cái đó... Kiếm Phong Chi đã rời khỏi Thiên Hoa sơn, đệ cũng có tra nhưng không ra kết quả."
Hoàng Thiên Ngạo sắc mặt không đổi âm trầm nhìn hắn.
"Ngươi có biết vì sao mình không tra ra kết quả hay không?"
Bạch Nghiên hơi lắp bắp một chút, không tra ra chính là không tra ra, còn có lý do hay sao chứ?
"Cái đó... Ngụy Trình trước khi đi đã phá nát Thiên Hoa sơn, mấy ngày nay đệ chủ trì việc sửa chữa... nên... nên chưa có thời gian... không thể tránh khỏi thiếu sót!"
"Bạch Nghiên!"
Hoàng Thiên Ngạo bất giác gầm lên một tiếng làm Bạch Nghiên giật nảy mình, lưng từ lúc nào cũng dựng thẳng.
"Có sư đệ!"
"Ngươi biết mình sai ở chỗ nào không?"
Bạch Nghiên nhíu mày một cái, hơi rũ mắt chấp tay thành quyền.
"Sư đệ ngu muội, nhờ sư huynh điểm hóa cho!"
"Bạch Nghiên, nhiều năm qua Thiên Hoa sơn sở dĩ ở trong tam giới giữ được uy danh, một phần chính là do chúng ta luôn duy trì kỷ cương, trong mọi việc đều có chính kiến và lập trường của mình. Chưa từng vì kẻ khác hay bất kỳ thế lực nào mà thay đổi."
Hoàng Thiên Ngạo ngừng lại một chút.
"Nhưng mà vừa rồi ngươi cùng Kỳ Thịnh đã phạm hai sai lầm nghiêm trọng."
Kỳ Thịnh bị điểm danh cũng giật mình, bàn tay đặt trên đầu gối liền trở nên ẩm ướt.
"Thứ nhất, kết quả Kỳ hội rõ ràng đã bị kẻ khác thao túng. Cho dù một ai đó đã được sắc phong làm Kỳ chủ thì vẫn phải hủy bỏ, điều tra cho ra kẻ chủ mưu. Sau đó tổ chức thi đấu lại từ đầu. Kỳ hội do Thiên Hoa sơn chủ trì, đương nhiên có quyền quyết định đại cuộc. Nhưng hai người các ngươi còn có cả Kỳ Anh cung chủ đều phụ sự tin cậy của ta, phụ sự ủy thác của tam giới mà làm điều xằng bậy. Sau này nếu như Kỳ chủ mới làm sai, vậy ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây? Là ngươi, là ngươi hay là Kỳ Anh?"
Dứt lời, Hoàng Thiên Ngạo giáng tay xuống bàn 'rầm' một tiếng. Ngâm Tuyết đứng sau lưng y nhìn xuống bên dưới, ai nấy đều rũ mắt, không che đậy nét kinh hoảng trên mặt.
"Thứ hai, Phong Chi là người của Thiên Hoa sơn. Nó trên đất Thiên Hoa sơn bị hãm hại, còn ngay trước mắt các người bị đả thương. Nhưng các người một chút hỏi han cũng không có. Để cho kẻ chủ mưu nhởn nhơ trốn thoát, để cho Phong Chi mạng sống như ngọn đèn trước gió. Vậy thử hỏi, sau này có còn bất kỳ kẻ nào dám đến Thiên Hoa sơn bái sư nữa hay không? Khi mà nơi đó các vị trưởng bối không ai có thể bảo vệ được mình?"
Xung quanh đều im lặng. Bạch Nghiên mím môi thở dài một hơi, sau đó khàn khàn cất giọng.
"Khi đó Ngụy Trình hỗn xược nên đệ mới..."
"CÂM MIỆNG!"
Hoàng Thiên Ngạo bất giác gầm lên một tiếng làm Bạch Nghiên giật mình.
"Nếu bậc trưởng bối các người cư xử đúng mực, làm tròn trách nhiệm của mình, thì nó có thể càn quấy hay sao?"
Bạch Nghiên nhất giờ im lặng cúi đầu.
"Ngụy Trình theo ta rất nhiều năm, việc nhỏ đến việc lớn nó đều xử lý tốt, chưa từng phụ sự kỳ vọng của ta. Năng lực làm việc của nó tuyệt nhiên hơn bất kỳ kẻ nào ở đây."
Y nói đến đó thì Bạch Nghiên liền biết bất kỳ kẻ nào tất nhiên bao gồm cả mình.
"Việc nó gây rối đương nhiên sẽ chịu phạt, nhưng còn các ngươi, ngay từ đầu sai lầm chính là ở bản thân mình, vậy sẽ chịu phạt thế nào đây?"
Hoàng Thiên Ngạo ngừng lại một lúc, mày nhíu thành hàng. Trong mắt toàn là sát ý.
"Kỳ Anh cung chủ là người ngoài, ta không thể phạt hắn, nhưng còn các ngươi thì khác. Làm trưởng bối không ra phận trưởng bối, bức trò phản thầy, bức nó ra tay đồ sát Đông hải, bức nó suýt nữa đã dùng long châu dâng đại hồng thủy cho sinh linh đồ thán. Hiện tại còn bị giam dưới Vạn Trùng Sơn, ngày ngày chịu ba đạo sấm sét, hành hình khắc nghiệt không thể hóa thành người, vậy các ngươi phải chịu tội gì đây?"
Hoàng Thiên Ngạo nhíu mày nghiến răng một cái. Bên dưới im bặt.
"Ngụy Trình giết chết Hoàng Cảnh Huấn, là biểu đệ của đại sư huynh, tại sao huynh ấy không tức giận chứ?"
Bạch Nghiên âm trầm suy nghĩ. Xem ra xưa nay hắn chưa từng thật sự hiểu về Hoàng Thiên Ngạo.
"Hai người các ngươi đến hình phòng, lãnh hai trăm đạo roi tiên, tự mình đóng cửa nửa tháng suy nghĩ về những việc đã làm đi!"
"Đại sư huynh..."
Bọn họ dù gì cũng là sư phụ của người ta, hôm nay bị phạt hình còn cấm túc như vậy, có chút không thỏa đáng.
Hoàng Thiên Ngạo không nhìn bọn họ, nhưng ánh mắt từ lúc nào đã lạnh xuống vài phần.
"Trong vòng một tháng, Ngâm Tuyết ngươi điều tra cho ra kẻ đã hạ độc Kiếm Phong Chi."
"Dạ, đại thống lĩnh!"
"Kẻ nào đã hãm hại đại đệ tử của ta thì chính là kẻ thù của ta. Ngâm Tuyết!"
"Dạ có thuộc hạ!"
"Thông báo đến toàn thể tam giới, kẻ đầu sỏ gây họa chuẩn bị sẵn sàng chịu tội đi! Đây tuyệt nhiên không phải là hăm dọa."
"Thuộc hạ đã rõ!"
Dứt lời, Hoàng Thiên Ngạo từ trên ghế cao khoát tay áo rồi một đường rời khỏi chính điện.
"Cung tiễn đại thống lĩnh!"
Sau khi mọi người lần lượt rời khỏi thì Bạch Nghiên cùng Kỳ Thịnh cũng đến hình phòng. Bình thường nơi này là bọn họ dùng để phạt người khác, không ngờ hôm nay lại đến lượt mình.
"Nhị sư huynh, lần này chúng ta sai thật rồi!"
Kỳ Thịnh khàn khàn giọng, Bạch Nghiên không trả lời chỉ nhíu mày, răng cắn chặt khớp hàm mấy cái.
***
Hoàng Thiên Ngạo cùng các đệ tử Thiên Hoa sơn ra ngoài. Y nhìn thấy cây cối bật gốc nằm chổng chơ trên mặt đất, đất đá nhiều nơi lật nhào, ánh mắt liền lạnh xuống vài phần.
"Đại sư bá..."
Một đệ tử tiến đến dâng cho y cấu trúc nhà cửa định xây lại. Hoàng Thiên Ngạo không nhìn, chỉ phất tay.
"Đưa nó cho Ngâm Tuyết đi!"
"Dạ đại sư bá!"
Ngâm Tuyết bắt đầu cùng với những đệ tử khác phân bố công việc.
Hoàng Thiên Ngạo đứng đó, bỗng dưng gió xung quanh dường như ngừng lại. Các đệ tử đều nhìn về hướng Hoàng Thiên Ngạo. Y xoay tay một cái, đi tới đâu cây cối bật gốc bỗng nhiên đứng thẳng dậy, đất đá đổ nát cũng dựng lại thành tản lớn, giống hệt như xưa một chút thay đổi cũng chưa từng có.
"Đại sư bá lợi hại quá... đó là pháp lực gì, ta chưa từng được sư phụ dạy..."
"Ta cũng không biết! Sách cũng không thấy ghi chép lại..."
Xung quanh đều là tiếng rầm rì to nhỏ trong vui sướng. Cảnh tượng hoang tàn đổ nát của Thiên Hoa sơn chỉ trong vòng chớp mắt mọi thứ như được hồi sinh. Còn nhà cửa những chỗ đổ nát thì Hoàng Thiên Ngạo hoàn toàn không đụng đến. Bọn đệ tử nhìn y, chờ mong y sẽ phục hồi lại toàn bộ kiến trúc bị hư hỏng.
Chỉ riêng Ngâm Tuyết là không phản ứng gì, hắn đương nhiên biết y sẽ không ra tay cứu chữa đống đổ nát kia, nếu có thì khi nãy cũng không giao chuyện xây dựng sửa chữa cho mình.
"Đại thống lĩnh, ta còn bao nhiêu chuyện phải làm, ngài cũng không thuận tay giúp ta một chút đi?"
Ngâm Tuyết nội tâm gào thét nhưng mặt bình thản như không nhìn Hoàng Thiên Ngạo.
"Có những thứ các ngươi phải tự khắc phục thì sẽ thấm thía sai lầm của mình hơn!"
Y đương nhiên biết ngày Kiếm Phong Chi và Ngụy Trình bị hãm hại cũng không có đệ tử nào đứng ra nói một câu công bằng vì bọn họ.
Bởi vì chúng chỉ nghe theo lời sư phụ của mình, có lẽ trong thâm tâm chưa từng thực sự xem hai người kia là huynh đệ đồng môn. Nếu như vậy thì hiện tại nhà cửa đổ nát, bọn chúng cũng cần phải chính tay mình dọn dẹp mới được.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, buổi chiều ngày hôm đó Hoàng Thiên Ngạo một mình đến chỗ của Nhiếp Viễn, lúc này hắn đang ngồi uống rượu trên bàn.
"Đại thống lĩnh!"
Vừa thấy Hoàng Thiên Ngạo đến hắn định đứng lên thì y giơ tay ngăn lại, sau đó cũng ngồi xuống đối diện Nhiếp Viễn.
"Ngươi không có cách cứu Phong Chi hay sao?"
Nhiếp Viễn khẽ lắc đầu.
"Nếu là trước đây thì có thể. Hiện tại ta đã không thể làm gì nữa."
Hoàng Thiên Ngạo khẽ nhíu mày.
"Ngụy Trình đã cho nó trấn hải long châu để duy trì linh khí. Ta mấy ngày trước đã đóng băng nó lại để thân thể không bị thối rửa. Ngươi... trong những ngày này hãy đến Bắc hải một chuyến đi!"
Kiếm Phong Chi đang ngậm long châu của Ngụy Trình nên không thể rời khỏi Bắc hải. Linh khí ở đó có thể để long châu phát huy hết thần lực của mình. Vì Kiếm Phong Chi đang giữ long châu của Ngụy Trình, cho nên y hiện tại không thể biến lại thành người nữa.
"Nhưng còn sức khỏe của đại thống lĩnh?"
"Ta không sao. Nếu có chuyện gì xảy ra Ngâm Tuyết sẽ đến tìm ngươi."
Nhiếp Viễn thất thần một lúc, Ngụy Trình và Kiếm Phong Chi dù gì hắn cũng nhìn bọn chúng lớn lên, không thể lúc này lại bỏ rơi chúng được.
"Được!"
Sau khi rời khỏi chỗ Nhiếp Viễn, Hoàng Thiên Ngạo chậm rãi từng bước đến bờ hồ.
Kiếm Phong Chi, đứa trẻ đó là đệ tử đầu tiên của y, cũng theo bên cạnh y lâu nhất. Hắn là nhi tử của thuộc hạ thân tín, đứa trẻ đó sinh ra ngay từ nhỏ đã vô cùng ngây thơ và thuần khiết. Chính vì như vậy, nhiều năm nay Hoàng Thiên Ngạo không để hắn rời khỏi Thiên Hoa sơn.
Ai nấy đều nói hắn vì bất tài vô dụng nên học mãi không thành tài, chính bản thân hắn cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà Kiếm Phong Chi thực sự đã không biết một sự thật. Hoàng Thiên Ngạo sợ hắn rời khỏi Thiên Hoa sơn, với tâm địa đơn thuần hiền hậu của mình hẳn sẽ bị kẻ khác lợi dụng. Nhưng mà, cuối cùng giữ hắn ở lại đây chính mình cũng không thể bảo vệ tốt.
Còn Ngụy Trình, Hoàng Thiên Ngạo đương nhiên cũng nhìn ra tâm tư của y dành cho Kiếm Phong Chi. Có Ngụy Trình bảo hộ Kiếm Phong Chi thì y rất an tâm. Chỉ là lần này tai họa quá lớn, Ngụy Trình cũng vì người trong lòng mà phạm luật trời, làm chuyện nghịch thiên. Cho nên phải gánh chịu hậu quả.
Mấy ngày trước Hoàng Thiên Ngạo nghe tin xảy ra ở Đông hải thì không trở về Đông hải mà lại đến Bắc hải trước.
Y từ rất lâu nhìn Hoàng Cảnh Huấn đã không thuận mắt, huống chi Ngụy Trình trong quá khứ chưa từng phạm bất kỳ sai lầm gì.
Khi đến nơi thì Ngụy Trình đã bị chấp chưởng hành pháp tam giới giải đi mất, chỉ còn một Kiếm Phong Chi nằm bất động trên giường, miệng ngậm long châu của Ngụy Trình.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Kiếm Phong Chi, Hoàng Thiên Ngạo lập tức đến Vạn Trùng Sơn xem Ngụy Trình. Ngụy Trình lúc đó chịu hình phạt bị thương rất nặng, không có linh châu nên sức lực không thể phục hồi. Trước khi rời khỏi, Hoàng Thiên Ngạo đã âm thầm truyền cho Ngụy Trình ba phần nội lực để duy trì mạng sống. Nếu không, chỉ e Ngụy Trình sớm sẽ không còn mạng trở về.
"Khụ khụ!"
Bất giác Hoàng Thiên Ngạo ho lên một tràn, máu từ khóe miệng chảy ra thành dòng. Y dùng tay nhanh chóng lau đi. Hiện tại hàn khí ngày càng bộc phát, ba phần công lực cho Ngụy Trình khiến cho y tổn hao vô hạn, nhất thời không thể vận công khống chế được hàn khí nữa.
Vừa rồi để Nhiếp Viễn đi chính là một sự mạo hiểm. Nhưng mà y không thể để Kiếm Phong Chi chết được, đứa trẻ đó giống như nhi tử của y, y không thể nhìn nó chết.
"Sư phụ!"
Hoàng Thiên Ngạo nghe thấy giọng nói êm tai sau lưng mình.
"Ta đến phòng tìm người nhưng không nhìn thấy nên liền chạy đến đây!"
Tư Hàn vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Hoàng Thiên Ngạo áp vào má mình, còn cọ cọ mấy cái làm nũng. Y vươn cánh tay còn lại kéo hắn vào lòng, vuốt ve mái tóc hắn.
"Ăn cơm chưa?"
"Ta đã ăn rồi, chiều nay Linh Hy cho ta một cái đùi gà thật to."
Tư Hàn vừa nói vừa vòng tay ôm eo y.
"Sư phụ..."
"Hửm?"
"...Cho ta đến Bắc hải được không?"
Hoàng Thiên Ngạo im lặng.
"Ta muốn nhìn đại sư huynh..."
"Ngươi đến đó cũng không giúp ích được gì! Không cần đi."
"Sư phụ..."
"Trở về ngủ!"
Hoàng Thiên Ngạo nói rồi phất áo rời đi, hắn ở phía sau lưng dậm dậm chân mấy cái.
"Còn không nhanh?"
Hoàng Thiên Ngạo vừa nói vừa khẽ xoay mặt lại, giơ bàn tay về phía Tư Hàn, hắn liền vui vẻ chạy lên nắm lấy tay y, hai người từ từ trở về hang động.
***
Lúc này trời đã khuya, Tư Hàn đang ngủ bỗng dưng toàn thân ớn lạnh, mở mắt ra nhìn thấy ngoài hang động tuyết rơi dày đặc, lạnh lẽo vô cùng. Hắn liền xoay đầu sang nhìn Hoàng Thiên Ngạo, từ lúc nào vảy rồng đã hiện đầy trên cánh tay y, hàn khí bao trùm cả hang động.
"Sư phụ!"
Tư Hàn kinh hãi bật dậy lay lay Hoàng Thiên Ngạo nhưng y không tỉnh.
"Sư phụ, đừng làm ta sợ mà, sư phụ!"
Hắn không suy nghĩ, ngay lập tức xoay tay vận công liền hiện ra một tầng hỏa khí bao bọc quanh hai người. Hắn ôm lấy Hoàng Thiên Ngạo ngồi dậy ôm vào trong ngực, liên tục phát công. Tháng qua công lực của hắn đã tăng mười phần. Hiện tại linh lực vô cùng mạnh mẽ.
Sáng hôm sau, khi Hoàng Thiên Ngạo tỉnh dậy liền nhìn thấy Tư Hàn đang nằm trong ngực mình, toàn thân lạnh lẽo.
"Tiểu Thất!"
Y gọi một tiếng nhưng hắn không tỉnh, gọi thêm lần nữa vẫn không thấy phản ứng gì.
Khi Ngâm Tuyết đến nơi thì nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo đang rót linh lực vào người Tư Hàn. Nhiếp Viễn sáng sớm nay đã rời khỏi Thiên Hoa sơn đến Bắc hải, cho nên hiện tại cũng chỉ có bọn họ chăm sóc cho nhau mà thôi.
"Đại thống lĩnh!"
Ngâm Tuyết nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo bế Tư Hàn đang bất tỉnh lên, sau đó bay về phòng mình nên cũng chạy theo.
Thị vệ nhìn thấy đại thống lĩnh ôm tiểu Thất trong tay thì khẽ liếc nhìn nhau một cái. Hứa Tư Hàn không phải đang trong thời gian cấm túc hay sao chứ? Nhưng mà nếu là đại thống lĩnh làm vậy ắt có lý do, bọn họ không dám nhiều chuyện.
"Bảo Linh Hy chuẩn bị một chút đồ ăn lỏng cho tiểu Thất."
"Dạ, Ngâm sứ giả!"
Ngâm Tuyết cũng nhanh chóng vào bên trong phòng. Đêm qua tuyết rơi dày đặc, Tư Hàn lại bất tỉnh bên cạnh Hoàng Thiên Ngạo, Ngâm Tuyết dường như đã đoán biết sự việc. Hẳn hắn đã dùng hỏa khí của mình hóa giải hàn khí trong người đại thống lĩnh.
Hoàng Thiên Ngạo ngồi đó không nói gì, chỉ âm trầm vuốt ve gò má của Tư Hàn. Nhìn thấy đại thống lĩnh như vậy, bỗng nhiên Ngâm Tuyết nhíu mày thành hàng, sự yên lặng kia giống như báo trước một cơn bão sắp ập tới.
Hoàng Thiên Ngạo truyền ba phần công lực cho Ngụy Trình Ngâm Tuyết hoàn toàn không biết. Nhưng hắn biết từ khi trở về Thiên Hoa sơn thì sức khỏe của y đã yếu đi rất rõ. Hiện tại không có Nhiếp Viễn ở đây không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao.
"Có cần thuộc hạ tìm Nhiếp Viễn trở về?"
Hoàng Thiên Ngạo âm trầm một lúc.
"Không cần!"
Y nói một câu rồi ngừng lại. Sau đó lại tiếp tục.
"Hắn trở về cũng không có cách hóa giải hàn khí của ta. Chuyện gì phải đến thì sớm hay muộn cũng sẽ đến!"
Ngâm Tuyết hóng mắt nhìn ra tuyết trắng rơi mù mịt ngoài kia mà không rõ tư vị gì, chỉ đành kiềm xuống một tiếng thở dài.
***
Ba ngày sau Tư Hàn tỉnh dậy thì thấy Hoàng Thiên Ngạo đang đứng trong thư phòng thất thần nhìn ra cửa sổ. Hắn ngồi dậy liền nhìn thấy chiếc đuôi dài của y ở trên mặt đất, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.
"Sư phụ!"
Từ khi nào hắn tiến đến phía sau ôm lấy y, cằm gác trên vai y nức nở.
"Chịu tỉnh rồi?"
Hoàng Thiên Ngạo quay lại vuốt ve gò má hắn. Đôi tay hắn vì dùng hỏa khí quá độ hiện tại đã bị lở loét. Y nhìn thấy mà lòng nhói lên.
"Sau này không cần làm như vậy nữa!"
Tư Hàn nghe thấy y nói vậy thì khẽ gật đầu.
"Đêm qua... đêm qua ta thấy sư phụ ngất, ta rất sợ, nên nhất thời không kiềm chế được. Sau này ta chỉ sử dụng hỏa khí một ít, có được hay không?"
Là hắn nói dối, hắn đêm qua hoàn toàn biết rõ nếu như mình tiếp tục phát công thì nhất định sẽ khiến cơ thể chịu tổn thương nhưng hắn vẫn làm. Chỉ là lần này nội thương của Hoàng Thiên Ngạo quá lớn, cho nên dù linh lực hắn đã tăng rất nhiều vẫn không có cách hóa giải triệt để.
"Sẽ không có lần sau!"
Nghe câu này hắn bỗng dưng kinh hãi.
"Sư phụ muốn bỏ ta hay sao?"
Hoàng Thiên Ngạo nhíu mày thành hàng nhìn hắn.
"Sư phụ muốn bỏ ta mới không cần ta nữa!"
Việc bản thân dùng hỏa khí chữa cho Hoàng Thiên Ngạo chính là chấp niệm của Tư Hàn. Hắn cảm thấy y từ chối thành tâm của mình cũng giống như từ chối chính mình vậy. Nếu hắn không chữa cho y, vậy có phải y sẽ tìm người khác hay không?
"Ta không đồng ý, lần sau ta vẫn sẽ giúp sư phụ, khi đó có người trông chừng, ta hứa nhất định mình sẽ bình an vô sự!"
Tư Hàn vừa nói vừa lủi vào lồng ngực Hoàng Thiên Ngạo, còn khẽ hôn hôn lên mặt y mấy cái lấy lòng.
"Sư phụ nói là được đi, có được không?"
Đối với đứa trẻ cố chấp này y thật không có cách. Đành nhịn xuống tiếng trả lời. Hai người lại ôm nhau đứng nhìn tuyết trắng từng mảng dày đang rơi xuống bên ngoài.
Lại bảy ngày nữa trôi qua, Hoàng Thiên Ngạo hiện tại đã rơi vào hôn mê. Ngày nào Tư Hàn cũng dùng chân hỏa rót từng chút một vào cơ thể y. Ngâm Tuyết ngồi một bên canh chừng, liên tục bắt mạch cho Tư Hàn, cảm thấy linh lực vẫn bình thường nên không ngăn cản hắn.
Chỉ là Ngâm Tuyết đã không ngờ tới, cơ bản Tư Hàn mấy ngày nay trước khi vận công đều lén lút uống vào viên thuốc của Nhiếp Viễn cho mình, ngăn không cho Ngâm Tuyết biết được thực hư linh lực trong cơ thể hắn. Mấy ngày qua thân thể Tư Hàn đã bắt đầu lở loét, nhưng hắn âm thầm giấu đi.
Sáng hôm nay Nhiếp Viễn từ Bắc hải đã trở về, nhìn thấy Thiên Hoa sơn chìm trong tuyết trắng thì y biết Hoàng Thiên Ngạo xảy ra chuyện.
Khi y đến phòng thì nhìn thấy Tư Hàn đang ở một bên không ngừng truyền chân hỏa vào người Hoàng Thiên Ngạo. Vừa nhìn thấy sắc mặt hắn thì Nhiếp Viễn liền biết được tình hình hiện tại. Y khẽ liếc mắt với Tư Hàn một cái làm hiệu cho hắn ra ngoài gặp mình.
Một lúc sau Tư Hàn đến bờ hồ thì nhìn thấy Nhiếp Viễn đang chắp tay phía sau nhìn xuống rừng đào tám dặm dưới kia.
"Ngươi vẫn ổn chứ?"
Tư Hàn tiến đến đứng bên cạnh Nhiếp Viễn.
"Ta... đã dùng thuốc như lão nói. Nhưng mà những vết lở loét này chỉ sợ... không giấu được lâu!"
Nhiếp Viễn khẽ nhướng mày quay đầu lại, vén áo hắn lên liền lộ ra cánh tay máu thịt mơ hồ, thậm chí có những nơi còn nhìn thấy gân cốt. Y liền lấy trong ngực mình ra một bình thuốc nhỏ.
"Cái này ngươi bôi lên vết thương của mình đi."
Tư Hàn nhận lấy khẽ hít hít mũi mấy cái, cảm thấy có dòng chất lỏng chảy xuống miệng mình. Hắn dùng tay lau một cái, thì ra chính là máu. Nhiếp Viễn nhìn thấy cảnh tượng này thì ánh mắt khẽ rũ xuống, răng cắn chặt khớp hàm.
"Nếu ngươi muốn từ bỏ thì ngừng lại đi!"
Tư Hàn liền ngẩng mặt lên nhìn y.
"Nhưng sau đó thì thế nào?"
"Đại thống lĩnh sẽ hóa rồng, hàng ngày chịu nổi đau từng chiếc vảy bung khỏi da thịt. Ngài sẽ không chết, nhưng đau đớn khủng khiếp bủa vây lấy ngài. Hơn một năm nữa chính là thời hạn của thiên kiếp, nếu bình an vượt qua thiên kiếp, thì sẽ không còn hàn khí tích tụ trong người nữa."
Tư Hàn nhíu mày mờ mịt nhìn Nhiếp Viễn.
"Vì sao?"
"Bởi vì sấm sét của thiên kiếp là chí dương, gặp chí âm sẽ hóa giải tất cả. Nhưng mà với tình hình hiện tại chỉ sợ đại thống lĩnh không đủ sức vượt qua thiên kiếp. Còn hơn một năm nữa, cơ thể của đại thống lĩnh sẽ ngày càng đau đớn hơn."
Tư Hàn bất giác níu kéo cánh tay Nhiếp Viễn.
"Ta không muốn nhìn thấy sư phụ đau đớn. Lão đầu, lão có cách nào giúp ta hay không?"
"Tiểu tử..."
Nhiếp Viễn nói một câu rồi ngừng lại.
"Thật ra vẫn còn một cách, ngươi có thể bảo toàn cho mình lẫn đại thống lĩnh."
Tư Hàn liền trở nên gấp gáp.
"Lão đầu, lão mau nói đi!"
"Ngươi... vốn dĩ không phải là người bình thường!"
Tư Hàn dường như sắp nghe được chuyện gì đó, bỗng nhiên cảm thấy mạc danh kỳ diệu, tai đều dựng thẳng.
"Ngươi vốn dĩ là một loài phụng hoàng của phụng tộc thiên giới."
"!!!"
"Ngày Ngâm Tuyết nhặt được ngươi ở Vạn Trùng Sơn, ngươi toàn thân phát ra hỏa quang vô cùng mạnh mẽ, thậm chí ở đuôi mắt cũng có một ấn ký hình cánh phụng hoàng đỏ rực."
"..."
"Từ thuở hồng hoang, trước nhân loại vừa được khai sinh thì đã tồn tại một loài linh vật, chính là Hỏa phụng hoàng. Trước khi bị thuần phục, Hỏa phụng hoàng là linh vật bất kham, gây không ít tai họa cho nhân sinh. Nhưng sau đó tu tiên rồi trở thành thượng thần và trông giữ Xích Quỷ kiếm ở Vạn Trùng Sơn. Sau đó thượng thần phụng hoàng cũng đã niết bàn tại đó."
Nhiếp Viễn
1 2 »
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.