*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình như, khi mà tử vong càng đến gần, thời gian trôi đi lại càng nhanh, mới chỉ chớp mắt một cái thôi, vậy mà bầu trời lại đến lúc tối đen.
Mọi người ở trong lều trại chuẩn bị võ trang đầy đủ, sẵn sàng tư thế.
Gió rít vút phần phật lên cao, càng lúc càng mạnh mẽ, rồi gào thét, rồi cuộn mình xoay tròn, từ nhỏ dần dần tích tụ thành lớn, rồi từ mặt đất đột ngột xông lên, dựng thành một cái cột gió chót vót ngút trời, cuộn theo vô vàn sỏi đá đất cát cùng cỏ khô cùng nó xoay tròn tít tắp tung thẳng lên cao.
Đêm ấy không có tuyết rơi, nhưng khí thế của bão táp vẫn bàng bạc mà hùng vĩ, từ những dãy núi Côn Lôn tít tắp bên kia ào ào một đường cuốn tới, biến cả cái khe núi như bị bao phủ bởi cát đá rợp trời hỗn loạn mù mịt.
Cũng may là mọi người đã dự phòng sẵn từ trước, dùng những tảng đá lớn dằn lại lều trại. Ấy vậy mà lều trại vẫn bị gió táp đến méo mó cả hình dạng, đoàn người tuy đều trốn ở bên trong lều, nhưng trên người lại vẫn mang khẩu trang cùng với kính chống gió, nhiệt độ bên trong lều nháy mắt như tụt xuống chỉ còn mười mấy độ, khiến người ta cảm giác rét lạnh tựa hồ đang từ phế quản thẩm thấu buốt cả da thịt bên ngoài.
Kha Tầm ngồi xổm ở cửa lều, dùng ngón tay đẩy ra một khe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-pho/582130/quyen-14-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.