*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xác chết thành đồng, máu chảy thành sông.
Thi thể của yêu quái cùng hài cốt con người như hòa vào nhau, biến nơi đây thành một vùng biển chết.
Ở giữa khung cảnh ấy, đột ngột xuất hiện một gò đất sạch sẽ đến lạ kỳ, tựa hồ có chút trơ trọi lạc lõng với xung quanh, nhìn lướt qua cứ ngỡ kia là do một đám xác chết chồng chất thành gò.
Trên gò đất, ngồi một người.
Vệ Đông chưa bao giờ xâm nhập vào cảnh mộng của một người sâu đến như thế, dù là cảnh mộng vực biển của Phương Phỉ cũng không từng làm hắn giống như lúc này, tựa như thân thể đang chìm đắm vào cảnh giới lạ, không cách nào giãy thoát ra được.
Vệ Đông cảm giác được bước chân của mình đang giẫm trên biển xác, trong khoang mũi đầy ứ mùi máu tanh nồng hôi thối của lũ yêu hòa cùng máu người, ánh trăng từ phía bên kia gò đất chiếu rọi sang, mà hắn lại đang ngửa mặt lên, nhìn người ngồi trên gò đất ấy.
Giống như phát giác được ánh mắt của hắn, người nọ cũng ngoái đầu nhìn lại.
Thật sự, là một con người.
Diện mạo tầm thường, chẳng hề đặc biệt.
Một gương mặt vô cùng xa lạ, mà trong bóng đêm mờ mịt thậm chí chẳng thể đoán ra tuổi tác.
Nhưng, chẳng hiểu sao Vệ Đông lại cảm giác ánh mắt của người nọ rất quen thuộc, như từng gặp qua ở đâu đó.
Vệ Đông từng bước từng bước đến gần, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-pho/582116/quyen-13-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.