* * * “Thưa Mông Kha Đại Hãn tôn quý, thứ chúng tôi kính ngưỡng, chính là khoa học.” Cố Thanh Thanh nghe thấy được tiếng nói của mình vang lên bên trong Kim Trướng, giống như tự mang theo âm vọng, mà cái bóng đang rọi trên vách lều cũng như tùy theo âm thanh, bắt đầu dần đen hơn đặc hơn. Những cái bóng càng đen càng đậm khác lần lượt ngoái đầu lại nhìn cô, bọn họ đúng là lần đầu tiên nghe nói tới cái giáo phái ‘Khoa học’ toàn toàn mới toanh này. Mông Kha Đại Hãn cũng không có lên tiếng, hắn chỉ vươn tay tỏ dấu hiệu, đại khái ý bảo Cố Thanh Thanh kính ngưỡng khoa học tiến lên trước mặt giải thích cho mọi người nghe giáo lý của mình. Cố Thanh Thanh cũng không vội vã nói điều gì, hiện tại toàn bộ ngôn ngữ đều là tái nhợt, huống hồ gì trước mặt cô đều là một đám giáo sĩ truyền giáo, ai nấy cũng miệng lưỡi lưu loát, nói năng vừa giỏi biện luận lại tài, mấy lời nhạt nhẽo của cô tuyệt đối không có khả năng khiến bọn họ tin phục. Mà, cho dù là ở thế giới hiện đại do khoa học dẫn đầu, những giáo phái kia chẳng phải cũng vẫn còn vô số giáo đồ trung thành tuyệt đối đó sao. Ánh mắt của Cố Thanh Thanh dừng lại trước một cái chậu đồng được đặt ở cạnh bàn, bên trong chứa đầy nước trong sạch sẽ, chắc là đặt sẵn để người ta tiện rửa tay nếu cần. Cố Thanh Thanh lại nhìn giấy cùng bút mực đặt trên bàn “Đại Hãn, là một tín đồ của khoa học, tôi có thể làm cho chậu nước này nói chuyện.” Các đám giáo đồ mới nãy vẫn còn khe khẽ thì thầm gì đó lúc này đều yên tĩnh lại, bóng của bọn họ thẳng người ngồi lại, tựa như đang chờ cái gì. Mông Kha Đại Hãn lên tiếng, âm điệu nghe như lời ca dao cổ xưa của Mông Cổ “Ta cũng rất muốn biết, chậu nước này sẽ nói cái gì.” Thế là, Cố Thanh Thanh quyết định lợi dụng mấy thứ vật phẩm hiện có, trình bày một thí nghiệm khoa học cho mọi người. Thí nghiệm này Cố Thanh Thanh đã từng làm thời tiểu học, không quá phức tạp. Cố Thanh Thanh bê chậu đồng có chứa nước đặt ở trên bàn, dùng ngón tay chấm một chút nước mực trong nghiên mực, sau đó nhón tay gõ nhẹ vào mặt nước trong chậu, chấm mực kia lập tức lan tròn thành một đốm mực tròn tròn nho nhỏ, Cố Thanh Thanh lại ở bên cạnh gõ thêm sáu bảy đốm mực như thế. Rồi, không đợi những vết mực loang ra, Cố Thanh Thanh mau chóng cởi xuống sợi dây cột tróc trên đầu, dây cột tóc làm từ vải bông tinh khiết này mới lúc nãy đã từng bị cột trên chân sư tử bạc, hiện tại nó lại bị chủ nhân lần nữa sử dụng, một đầu dây bị Cố Thanh Thanh đè lên chân tóc chà nhẹ vài cái. Một đám bóng người như nín thở nhìn chăm chú về phía này, không ai nhúc nhích. Ngô Du đứng bên cạnh xem, trong lòng đã biết được Cố Thanh Thanh sẽ làm thí nghiệm gì. Cố Thanh Thanh đem phần đầy dây bị chà vào chân tóc chấm xuống vết mực trên mặt nước, cơ hồ ngay trong nháy mắt ấy, một đốm mực nước màu đen lập tức biến thành một vòng tròn, Cố Thanh Thanh lại làm tương tự như thế với mấy đốm mực đen xung quanh, trên mặt nước kỳ diệu xuất hiện năm sáu cái vòng tròn. Cố Thanh Thanh cầm lấy tờ giấy tuyên thành đã được cắt sẵn, nhẹ nhàng bao trùm tờ giấy lên mặt nước, thấy trên giấy đã thấm vào vết mực, liền chầm chậm kéo nó lên. Lúc này chỉ thấy trên mặt giấy xuất hiện những họa tiết giống hệt như trên mặt nước của chậu đồng, đều là những vòng tròn bất quy tắc có lớn có nhỏ, có vài cái còn lây dính vằn nước. Nhưng chúng nó xuất hiện trên giấy, lại trở thành một bức tranh thần kỳ. Mấy cái bóng in trên vách lều đều ngồi thẳng người, giống như đang hướng về nơi này nhìn chăm chú, tiếc là chúng nó đều màu đen nên chẳng nhìn ra được vẻ mặt thế nào. “Thưa Đại Hãn tôn quý, tấm giấy này, chính là lời mà nước muốn nói.” “Nói cái gì? Vị giáo sĩ này có thể thuật lại cho ta nghe không.” “Xin Đại Hãn thứ lỗi, tại hạ tài mọn học ít, giáo lý khoa học cũng chẳng cần tuyên dương.” “Vậy giáo đồ các người làm sao truyền bá được nó?” “Chúng tôi sinh ra đã có sẵn hai cái tay cùng một cái miệng, chính là muốn chúng tôi làm nhiều nói ít, những kẻ tín ngưỡng khoa học như chúng tôi thường sẽ thông qua những thí nghiệm thực tiễn để nhận biết thế giới này.” Cố Thanh Thanh lấy hết can đảm nói. Có vài bóng đen bắt đầu khe khẽ thì thầm với nhau. Ngô Du ngẫm nghĩ, cũng bắt đầu bạo gan lên tiếng “Đại Hãn, nơi này có rất nhiều giáo phái trong đó giáo lý không thể nói thẳng ra được, chẳng hạn như tham thiền trong Phật giáo Thiền Tông, chính là ‘bất khả thuyết’ (không thể nói).” Ngô Du cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành dính đầy những vòng tròn vết mực, hai tay dâng lên đi đến gần cái bàn đặt trước bảo tọa của Mông Kha Đại Hãn “Chúng tôi cho rằng, mỗi một người đều có quyền có tín ngưỡng của chính mình, bản thân cái chậu đồng là một sự ‘tồn tại’, nó thu nạp một chậu nước, như vậy chậu nước kia cũng là một thứ ‘tồn tại’, nó muốn nói chuyện, chúng tôi liền nghĩ cách để chúng nó nói ra, giáo lý của chúng tôi chính là đơn giản như thế.” Tờ giấy Tuyên Thành giống như bị ai đó cầm đi, nó lơ lửng bay giữa không trung, tựa hồ đang bày ra cho mọi người ở đây xem họa tiết in trên nó. Mông Kha Đại Hãn lên tiếng “Ta cảm thấy lời của cái chậu nước này rất thú vị, số lượng vòng tròn trên đây vừa lúc bằng với số lượng chư vị giáo sĩ ở đây, chúng nó tròn trĩnh mà tự nhiên, vững chắc tự bảo vệ thứ của chính mình, mỗi người đều chiếm lấy một không gian nhưng lại tường an vô sự, chẳng quấy nhiễu lẫn nhau.” Ngô Du lén lút nhìn Cố Thanh Thanh: Em cố ý lên kế hoạch trước đó sao? Thật sự rất biết nhìn xa trông rộng nha! Cố Thanh Thanh: Không, hồi bé thầy giáo dạy lớp em đã hướng dẫn em làm thí nghiệm như vậy, lúc ấy cũng là ấn ra mấy cái vòng tròn, xem ra vẫn là thầy Tôn dạy môn khoa học tự nhiên có mắt nhìn xa trông rộng. Một đám bóng đen vẫn trầm mặc im lặng, lại như có chút cảm thán. “Biện luận hôm nay đến đây là chấm dứt, mời các vị trở về nghỉ ngơi.” Mông Kha Đại Hãn nói. Gì? Chấm dứt rồi? Nhanh dữ vậy. Các bóng đen lần lượt đứng lên, sau đó được thị vệ dẫn dắt đi ra ngoài. Hai người Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du cũng đi theo phía sau. Vừa rời khỏi Kim Trướng, Ngô Du chợt phát hiện cái bóng của mình dưới ánh mặt trời trở nên đen ngòm, cô quay sang nhìn về phía Cố Thanh Thanh “Thanh Thanh, tại… tại sao chị nhìn thấy em không rõ lắm!” Cố Thanh Thanh cũng giống như Ngô Du, hiện tại dần dần trở nên hơi trong suốt, cô gái cũng có hơi lo lắng, bóng dáng đen đặc ở dưới chân như cũng trở nên bàng hoàng hốt hoảng. Lúc này đã là buổi chiều, những cái bóng không còn là một đốm màu đen giống như lúc mặt trời đứng bóng nữa, mà là một đám béo tròn có đầu cùng tay chân. Một cái bóng thị vệ đi tới, vươn tay chỉ vào một phương hướng, cứ thế đứng chỉ một lát, sau đó mới xoay người rời khỏi. “Chúng ta có thể đi được rồi, đúng không?” Ngô Du nhìn theo cái bóng của thị vệ vừa mới rời đi, nó hòa theo những bóng dáng khác dần dần đi xa “Nó đang chỉ đường cho chúng ta hả? Có phải đi theo hướng kia là ra ngoài được không?” “Thử xem sao.” Cố Thanh Thanh nắm tay Ngô Du, lại phát hiện tay của đối phương không còn thực thể nữa, tay bọn họ đang dần dần biến thành hư vô. Hai người không hẹn mà cùng nhau tăng nhanh tốc độ, chạy chậm hướng về phía bên kia. *** “Chị không hiểu lắm, tại sao chúng ta phải đi vào cung điện của Đại Hãn, chúng ta đi vào đó một chuyến như vậy có ý nghĩa gì chứ?” Ngô Du vừa chạy vừa hỏi “Mới nãy chị có tranh thủ quan sát toàn bộ mấy bảo vật đặt bên trong, không thấy có cái nào phát ra ánh hào quang giống như thế.” Ánh hào quang giống như thế —— chính là giống như trong nháy mắt lần đầu tiên hai người nhìn thấy đồng hồ cát vàng, nó phát ra một loại ánh sáng hào quang sặc sỡ đủ màu. “Em cũng không biết, có lẽ chúng ta đi sai đường, nhưng cảm giác như nơi đây là buộc phải trải qua ấy,” Cố Thanh Thanh chạy chậm lại, hơi thở bắt đầu rối loạn “Chúng ta đi vào thế giới này là đã xuất hiện ở dưới tàng cây rồi, khi ấy chúng ta vốn đã trong cung đình của Mông cổ, sau đó bị bóng thị vệ xua đuổi, ắt hẳn là phải trải qua một chuyến kia.” “Nhưng rốt cuộc là có tác dụng gì chứ? Việc chúng ta mới nãy chúng ta trải qua cũng là đầu mối gì đó sao?” “Không biết đầu mối là cái gì, nhưng em cảm giác lần này chúng ta đi không hề vô dụng, ắt hẳn là có ý nghĩa nào đó.” Cố Thanh Thanh đưa mắt nhìn xuyên qua thân thể của Ngô Du, vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy vườn cân rậy rạp mà tinh xảo của cung đình Mông Cổ ở xa xa. Vào thời điểm này, Đại Hãn Mông Cổ là bá chủ lớn nhất thảo nguyên, hay thậm chí là lớn nhất thế giới, hắn tự nhiên có thể làm cho cung điện Mông Cổ có được sự tinh xảo duyên dáng của Lâm Viên Giang Nam, hay cũng giống như gốc cây bạc bất phàm tuyệt đẹp kia vậy, đó chẳng phải là một giấc mơ ảo mộng, mà là sự tượng trưng cho quyền lực cùng địa vị. “Thanh Thanh, em nghĩ xem, trong lòng Mông Kha Đại Hãn tín ngưỡng cái gì?” “Em không biết nữa, trước Nguyên triều thì Mông Cổ tín ngưỡng Tát Mãn, về sau lại có một vài khu vực tín ngưỡng Phật giáo.” “Ý chị không phải nói cái này, là nói về bản thân Đại Hãn ấy, ông ấy tin vào cái gì? Không phải là giáo phái, mà là cái thứ trong đầu ông ấy.” Ngô Du thể lực coi như là khá tốt, vậy mà bây giờ cũng vừa chạy vừa thở hổn hển, nhưng vẫn cố gắng nói cho hết lời “Cũng giống như cái bài hát của dân Đông Bắc bọn chị ấy: Sống thành cái hình cái dạng cho chính mình xem! Chị cảm giác đó hẳn cũng là một tín ngưỡng nhỉ…” “Nếu nói như thế, điều mà vị Đại Hãn kia tin tưởng chắc là cảm giác chinh phục khi mở rộng ranh giới, nhưng mà không thể phủ nhận, ông ấy có được trí tuệ cùng khát vọng vô cùng siêu phàm…” Cố Thanh Thanh chạy hết nổi, chầm chậm hạ tốc độ, vững vàng lại hô hấp mới nói tiếp “Cho nên mới nói, nhà Nguyên được thành lập cũng không phải đơn giản, không chỉ bởi vì quân Mông Cổ dũng mãnh mà thiện chiến, quan trọng nhất là có được một vị chỉ huy tài ba xuất sắc…” Hai người đều dừng bước lại, mệt mỏi quá sức rồi, đều đặt mông ngồi bệt xuống đất. “Nếu nói thế, tức là Đại Hãn Mông Cổ chỉ vì muốn mở rộng ranh giới nhiều nhiều một chút, sau đó chọn một nơi giàu có dồi dào để cho con dân của bọn họ được an cư lạc nghiệp, rồi sau đó thành lập nên nhà Nguyên?” Ngô Du vươn tay xoa xoa mồ hôi trên trán, bỗng phát hiện “cơ thể” của mình đã trở lại, cảm giác da thịt mu bàn tay cọ vào trán vô cùng chân thật mà quen thuộc, lại quay sang nhìn đồng bạn, Cố Thanh Thanh cũng đã khôi phục lại như cũ từ lúc nào, “Xem ra lúc nãy chúng ta chạy không phải phí công.” Cố Thanh Thanh lại suy ngẫm về lời vừa rồi của Ngô Du “Thành lập nên nhà Nguyên… Thật ra lúc mới vừa tới thế giới này, em từng nghĩ, trước đó chúng ta tìm được một cái đồng hồ cát vàng, sau đó lại gặp phải gốc cây bạc, vậy thứ mà túi da bò cần liệu có phải chính là vàng bạc hay không?” “Lời này rất có lý, vàng bạc… mới nãy lẽ ra chúng ta nên hái mấy cái lá bạc trên gốc cây kia mang theo…” Ngô Du có chút hối hận. “Không cần gấp.” Cố Thanh Thanh moi trong túi tiền lấy ra một mảnh lá cây được mỏng điêu khắc từ bạc “Cái này em nhặt ở dưới gốc cây, vẫn luôn cầm trong tay, sau đó gặp phải nhóm mấy thị vệ bóng, em liền cất vào túi.” Ngô Du nhìn mảnh lá bằng bạc xinh đẹp lại cực kỳ tinh xảo kia, vội vàng mở ra cái túi da bò đeo trước ngực, thử nhét mảnh lá ấy vào túi, nào ngờ giống như có một lớp màng chắn che lại, nhét kiểu gì cũng không thể bỏ mảnh lá bạc vào cái túi. Chỗ hai người đang đứng lúc này bốn phía cũng bị sương mù màu bạc bao quanh, khi sương mù dần dần tan ra, bọn họ mới phát giác chẳng biết từ lúc nào mình đã rời khỏi cung đình Mông Cổ. Nơi bọn họ đang đứng lúc này là một khu chợ náo nhiệt sầm uất, nhìn cách ăn mặc của người xung quanh đều cổ xưa, có người Hán cũng có người tộc khác. Cố Thanh Thanh chăm chú quan sát một lát, bất giác lộ ra vẻ kinh ngạc “Nơi đây… đã là thời nhà Nguyên.” “Chị không rành lịch sử mấy, mới nãy cái vị Mông Kha Đại Hãn đó là hoàng đế nào ấy?” “À, ông ấy là cháu của Thành Cát Tư Hãn, con trai lớn của Đà Lôi,” Giọng của Cố Thanh Thanh rất khẽ, dù sao nơi đây đông đúc người qua kẻ lại, chuyện nghị luận chuyện triều đình vẫn là âm thầm một chút thì tốt hơn, kẻo lại bị kẻ khác chú ý “Thành lập nhà Nguyên chính là Nguyên Thế Tổ Hốt Tất Liệt, cũng chính là tứ đệ của Mông Kha Đại Hãn, ông ấy đã truy tôn Mông Kha là Hiến Tông, tụy hào Hoàn Túc Hoàng Đế.” “Ồ, hóa ra là như vậy,” Ngô Du cũng muốn phát huy tính năng động chủ quan cá nhân, thế nên suy ngẫm nói “Thanh Thanh, chị cũng phân tích xíu ha, món bảo vật đầu tiên mà chúng ta tìm được chính là cái đồng hồ cát vàng, dựa theo đặc trưng thì nó có thể xem như vàng. Nhưng vì sao lại dùng vàng làm thành đồng hồ cát, có phải là để biểu hiện ý nghĩa thời gian quý như vàng không?” Cố Thanh Thanh cảm thấy lời này của Ngô Du rất có lý, liền hơi gật đầu, tiếp tục lắng nghe đối phương nói. Ngô Du tiếp tục “Món bảo vật thứ hai mà chúng ta muốn tìm, phỏng chừng chính là bạc, như vậy bạc ở nơi đây ắt hẳn cũng sẽ hàm chứa ý nghĩa nhất định nào đó, nhưng bạc thì có thể đại biểu cái gì? Ở trong lòng chị thì bạc, chính là bạc thôi, là tiền chứ còn gì nữa!” “Chị vừa nói cái gì?” “Thì bạc chính là tiền đó, này cũng đâu phải suy nghĩ của thời hiện đại đâu, ở cổ đại cũng là như vậy mà, xem mấy phim cổ trang chẳng phải thường hay nghe hô “Nén bạc thỏi bạc” này kia sao? Mấy vị công tử quyền quý gì đi uống rượu đều moi ra một cái nguyên bảo bạc thật to, đặt trên bàn cái rầm, làm cho đám tiểu nhị hoa cả mắt.” Cố Thanh Thanh nghe xong, hai mắt sáng loáng nhìn Ngô Du, Ngô Du bị đối phương nhìn vậy có chút là lạ “Thanh Thanh em bị sao vậy, sao mắt của em nhìn còn sáng hơn cả bạc vậy?” Tiếng nói của Cố Thanh Thanh có hơi cao lên, còn ẩn chứa kích động không thể kềm nén “Chị nói đúng rồi, chính là nguyên bảo! Thứ chúng ta cần tìm rất có thể chính là nguyên bảo!” “Cũng chưa chắc đâu á, em nhớ lại xem, mới nãy chúng ta bỏ cái mảnh lá bạc kia…” Ngô Du còn chưa nói hết lời, đã bị Cố Thanh Thanh cắt ngang “Ngô Du, chị biết tại sao nguyên bảo được đặt tên là nguyên bảo không? Trong lịch sử tiền bạc của nước chúng ta, chị biết từ lúc nào nguyên bảo chính thức được xem như là một tên gọi khác của vàng bạc không? “Gì mà lôi cả lịch sử tiền tệ ra nữa na…” Ngô Du chỉ cảm giác toàn thân mình đâu đâu cũng là chỗ hiểm. “Là nhà Nguyên! Trong lịch sử tiền tệ của nước chúng ta, thời đại chính thức dùng hai chữ ‘nguyên bảo’ để gọi thay cho các loại tiền tài vàng bạc chính là nhà Nguyên!” Đây là lần đầu tiên Ngô Du nghe được cách nói này “Bởi vì là nhà Nguyên, nên mới gọi là nguyên bảo sao?” “Đúng thế, nơi đây giải thích cũng mang ý là ‘Bảo vật của nhà Nguyên’!” Cố Thanh Thanh giải thích thêm “Thật ra nguyên bảo cũng không phải xuất phát từ nhà Nguyên, nó từ thời nhà Đường đã xuất hiện rồi…” “Thôi chúng ta đừng đi truy tìm lịch sử nữa, dù sao thời đại chính thức gọi mấy cái nén bạc kia là ‘nguyên bảo’ bắt đầu từ nhà Nguyên, đúng không?” Cố Thanh Thanh gật đầu, cực kỳ khẳng định “Đúng vậy.” “Vậy chúng ta đi tìm nguyên bảo bạc trước đi, tìm ra rồi tính sau!” _________________________ Chú thích (*) Về thí nghiệm của Cố Thanh Thanh, đại khái nó na ná như cách tạo thủy ấn họa (Suminagashi) vậy á. Tớ viết các bước thí nghiệm dưới đây kèm video mọi người có hứng thì tham khảo ha. Tài liệu bao gồm: 1 chậu nước (nước 1/2 chậu),giấy tuyên thành, 1 chiếc đũa, 1 cái tăm bông, 1 lọ mực Thao tác: 1. Đổ nước vào 1/2 chậu, dùng đũa dính mực chấm nhẹ lên mặt nước, sẽ thấy nước từ chấm lan thành hình tròn trên mặt nước. 2. Dùng tăm bông cọ nhẹ lên da đầu vài cái 3. Sau đó chạm vào tâm điểm hình tròn trên mặt nước, sẽ thấy mực tản thành vòng tròn. 4. Dùng giấy tuyên thành phủ nhẹ lên mặt nước, sau đó từ từ lấy lên, sẽ thấy điều kỳ diệu… Giải thích: 1. Tăm bông chạm vào sẽ khiến hình tròn mực nước lan thành một vòng tròn bất quy tắc 2. Tăm bông cọ vào da đầu sẽ dính một ít dầu, ảnh hưởng đến lực kéo các phân tử nước với nhau. 3. Kết quả là ấn họa sẽ hiện thành các vòng tròn đồng tâm bất quy tắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]