*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mắt tạm thời chưa tìm ra được kính lúp, đám bọn họ bàn nhau, mang theo bữa trưa chuẩn bị trở về.
“Gà trống với chó đều không kêu, nhất định là có nguyên nhân.” La Bộ giống như nghĩ tới việc gì, đưa mắt nhìn Kha Tầm: “Anh hai, có khi nào việc này có liên quan đến thời gian không?”
Kha Tầm đang ngước đầu nhìn sân giếng trời ở trên cao, tòa kiến trúc nơi đây có thể tán thưởng một câu xảo đoạt thiên công, mỗi một tầng đều có tạo hình đặc sắc, hoặc là nhô ra một cái sân trời, hoặc là dựng một cái góc ngoặt cầu thang, góc độ khéo léo, thiết kế tài tình.
Kha Tầm nhìn chăm chăm phía mái nhà ở tuốt trên cùng, nơi đó được che đậy lại hoàn toàn, dọc theo nóc nhà có một vòng đèn sáng, chiếu toàn bộ tòa lầu này sáng giống như ban ngày.
“Thảo nào Tâm Xuân của tui không thể kêu gâu gâu! Này là không cho nó phát huy chức trách của một con chó nè!” La Bộ bỗng nhiên hiểu ra được, “Chức trách vốn có ban đầu của chó là gác đêm còn gì! Trong Tam Tự Kinh chẳng phải đã viết sao: Gà gọi ngày, chó gác đêm!”
Mọi người nghe vậy đều là giật mình: “Gà chó ở nơi đây đều quên chức trách vốn có của mình, như vậy cũng chứng tỏ thế giới này vốn không có khái niệm thời gian!”
Vệ Đông vỗ vai La Bộ: “Củ Cải chú được đấy, xổ cả Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-pho/582003/quyen-10-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.