*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người còn lại nghe mà như không tin vào tai mình, một Lục Hằng thoạt nhìn nhát gan, khiếp đảm, ở tình huống nguy hiểm như vậy lại dám cả gan đi chụp ảnh một thi thể…
“Duma, ý là lúc nãy anh ngang nhiên chụp ảnh người chết ngay trước mặt Vu đại nhân kia á?” Vệ Đông quả thực không biết nên nói Lục Hằng rốt cuộc là bé gan hay là to gan, hơn nữa lúc nãy mình vẫn luôn đứng cạnh người này, vậy mà hoàn toàn không để ý thấy hắn ta dùng máy ảnh lúc nào.
Giọng Lục Hằng vẫn ngập ngừng ấp úng: “Lúc ấy Vu đại nhân kia còn chưa tới, đám người cũng rối ren lộn xộn, mà tôi cũng không có giơ máy ảnh lên, kính ngắm cũng không nhìn nữa là, chỉ chỉa máy ảnh về phía bên kia rồi ấn nút chụp thôi —— Vả lại khi ấy tay tôi run lắm, tốc độ chậm như vậy không biết có được không nữa.”
“Tốc độ gì cơ?” Vệ Đông không hiểu, cả Kha Tầm lẫn Phương Phỉ cũng đều không hiểu.
“Thì… là tốc độ màn trập(*) ấy.” Lục Hằng càng nói càng sợ hãi, không biết chuyện mình lén chụp ảnh người chết như vậy có trái với quy tắc nào của thế giới này không, “Tôi dùng tốc độ rất chậm, 1/16s, thật ra thì tốc độ này đã vượt quá giới hạn an toàn của màn trập rồi, nếu dùng tốc độ này thì tốt nhất là phải dùng giá đỡ, hơn nữa lúc nãy tay tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-pho/581998/quyen-10-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.