Chương trước
Chương sau
La Duy đảo mắt một vòng nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên mặt Mục Dịch Nhiên “Nghĩa là, con thú kia trước kia từng có, hiện tại không có, nhưng sau này sẽ có?”
“Vậy hiện tại rốt cuộc là có hay không có?” Vệ Đông thật lòng thật dạ hỏi, nhưng mà thật sự khó thoát khỏi hiềm nghi đang ‘tấu hài gây rối’.
Tiêu Cầm Tiên giống như cố ý bày ra không khí đáng sợ “Hiện tại không có, nhưng biết đâu chừng ngày mai sẽ có, thậm chí đêm nay sẽ có.”
“Bò ra từ cái hố không đáy.” Lion bởi vì sợ hãi, liền nhớ như in lời Mục Dịch Nhiên mới nói lúc nãy, giọng có chút ngập ngừng “Cuối cùng lại chìm xuống.”
Những thứ trừu tượng tràn ngập màu sắc tôn giáo, có đôi khi sẽ bởi vì quá mức khó hiểu lại tối nghĩa khiến người ta theo bản năng tránh xa.
Ngay lúc mọi người im lặng trầm mặc, Triệu Yến Bảo nói “Cá nhân tôi cho rằng 《 Sách Khải Huyền 》 chứa đựng màu sắc tôn giáo quá mức nồng đậm, tựa hồ không có quan hệ trực tiếp gì với Tâm Thành cả. Nhưng vừa nãy Kha Tầm có nhắc đến trán, có lẽ không phải là trùng hợp. Nói cách khác, những người có thú ký như chúng ta đều có nét tương đồng với người đàn bà cưỡi thú đỏ kia, trên trán người đàn bà kia ghi lại ngôn ngữ thể hiện sự tà ác, hoặc có thể xem như lá cờ giương cao để nêu rõ mục đích của mình. Vậy còn thú ký của chúng ta? Dựa theo… hình dạng vết đỏ trên trán của Trì Lôi và Trí Thuần, có thể thấy dấu vết của họ hoàn toàn không có chỗ nào giống với hình dạng thú trong cơ thể họ…”
Triệu Yến Bảo cảm giác chỉ cần mình tập trung tinh lực đi suy nghĩ gì đó, tựa hồ có thể giảm bớt nỗi đau trong lòng một ít.
“Hiện tại chúng ta khoan hãy suy xét đến việc này,” Tần Tứ cảm giác ý nghĩ của mình bị bọn họ cắt ngang, đến lúc này mới rốt cuộc sắp xếp rõ ràng “Theo tôi thì trong lời nói mới nãy của Tiểu Mục, điểm quan trọng nhất chính là quan hệ giữa người đàn bà cùng thú đỏ—— chúng ta tạm thời gác qua những phân tích trước đó, ví như nói thú là tâm ma gì đấy vân vân, chúng ta chỉ nói đến người đàn bà kia cùng con thú đỏ tươi, hai người họ thoạt nhìn như một khối thống nhất chung nhau lợi ích, nhưng trong đó chắc hẳn phải có một kẻ vượt trội hơn—— rốt cuộc là người đàn bà khống chế thú, hay là thú khống chế người đàn bà.”
Đề tài tựa hồ như đang dần dần phát triển về phạm vi triết học vô bờ bến, Vệ Đông thán một câu “Nhiệm màu thay…”
Mục Dịch Nhiên không trích dẫn lời trong sách nữa, mà dùng lời nói của mình đáp ra một câu trả lời đơn giản “Thú ban đầu là bạn chiến đấu cùng vật cưỡi của người đàn bà, nhưng cuối cùng nó sẽ phản phệ lại bà ta.”
“Thú là từ trong lòng chúng ta sinh ra, cuối cùng lại phản phệ chúng ta, này tựa hồ như rất hợp lý.” Triệu Yến Bảo nói.
Mọi người nghe xong, cuối cùng trong lòng đều đọng lại duy nhất một cảm giác như đang thấy một kẻ “cởi quần chỉ để đánh rắm”, hoặc “đạo lý rõ ràng đơn giản muốn chết lại phải phân tích theo kiểu tràng giang đại hải”.
“Tôi không cho rằng, con thú kia là chỉ thú của mỗi người chúng ta,” Lời của Mục Dịch Nhiên tựa hồ mang theo sức quyến rũ kỳ lạ, từng chữ tuôn ra khiến cho thần kinh khẩn trương của mọi người đều thả lỏng “Hoặc đúng hơn là, mỗi người chúng ta chỉ là những hạt nhỏ phân tán của thú mà thôi.”
Vệ Đông hoàn toàn đực mặt ra “Mới nãy không phải bảo là tác phẩm nghệ thuật quý báu gì sao? Giờ lại thành hạt rồi?”
“Bất luận ở thế giới nào đi nữa, hay là trong hoàn cảnh xưa nay hoặc trong nước ngoài nước, mọi thứ trong xã hội này đều là để phục vụ cho các quyền lực tập trung.” Triệu Yến Bảo đưa ra ý nghĩ của mình “Bao gồm cả những giá trị của tác phẩm nghệ thuật, cái gọi là buổi đấu giá, kỳ thật đều tồn tại dựa vào những giai tầng chóp đỉnh của xã hội.”
Chu Hạo Văn nãy giờ vẫn im lặng cũng lên tiếng “Chúng ta đi một vòng rồi lại trở về điểm khởi đầu, ý nghĩa tượng trưng của thú rốt cuộc là gì? Với cá nhân thì nó là tâm ma, còn nếu với một thành phố hoặc một thế giới thì nó là gì?”
Mục Dịch Nhiên “Thứ tên là ‘thú’ kia nhất định có quan hệ mật thiết khó phân với thành phố này, chúng ta phải làm cho rõ vì sao Chử Chi Dung muốn chúng ta tìm đủ thú, mà loại tài nguyên thú này đối với cục cảnh sát hay thậm chí đối với cả thành phố này rốt cuộc mang lại ích lợi gì—— nếu như có thể tìm hiểu được các yếu tố then chốt này, rất nhiều hoang mang nghi hoặc đều sẽ được giải đáp.”
“Tâm Thành từ bên ngoài nhìn vào, là một thành phố của tình yêu, nhưng hai con thú trước mắt chúng ta tách ra được hoàn toàn không liên quan gì đến tình yêu nam nữ, chúng nó giống như chỉ lấy tình yêu làm điểm tựa sinh ra các loại khúc xạ tâm lý.” Tô Bản Tâm cũng gia nhập thảo luận.
Tiêu Cầm Tiên mắt nhìn bầu trời càng lúc càng tối đen ngoài cửa sổ, tỏ ra nôn nóng bất an “Tôi thì thấy lời mấy người nói chẳng có cái nào hữu dụng cả! Sắp tối rồi! Tối nay lại có người chết! Chúng ta phải làm sao đây!?”
Tô Bản Tâm gằn từng chữ “Vừa nãy tôi còn chưa nói hết lời, trước mắt chúng ta vẫn chưa hiểu được mục đích của những kẻ cầm quyền thành phố này, cho nên chỉ có thể bắt đầu từ các cá thể, dùng cách thức vụng về nhất để giải quyết,” Nói xong đưa mắt nhìn sang Triệu Yến Bảo “Chúng ta có thể thông qua phương pháp kể ra những khúc mắc để bác sĩ tâm lý lắng nghe, nhờ đó tự giải phóng bản thân hay không? Như vậy có thể khiến cho thú trong cơ thể tạm thời thu về nanh vuốt, nhỉ?”
Bởi vì Tô Bản Tâm hình dung quá mức sống động, Dư Cực thậm chí cảm giác được bụng của mình bỗng cực kỳ khó chịu, giống như nơi đó đã có một con thú bắt đầu giơ lên móng vuốt muốn phá tan gông xiềng lao ra…
Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên ở bên cạnh, nhẹ giọng an ủi “Bọn họ phản ứng hơi chậm thôi, nhất thời chưa hiểu được.”
Mục Dịch Nhiên khẽ cười “Cũng một phần do tôi hơi liều lĩnh, nhưng ý nghĩa của thú đối với thành phố này là câu đố chúng ta sớm muộn gì cũng phải phá giải.”
“Biết đâu chừng ngày mai đi hỏi thăm thị trường giao dịch có thể hỏi thăm được một ít,” Kha Tầm vỗ vỗ sau lưng đại lão “Trước mắt em muốn giải quyết chuyện của Tần bác sĩ với Hạo Văn Nhi trước đã… À quên, lão Tần, Tần ca.”
Mục Dịch Nhiên giống như nhận ra được điều gì, bỗng nhìn sang La Duy ngồi ở bên cạnh, cảm giác người thanh niên này hình như suốt cả buổi không hề lên tiếng, trong lòng cảm thấy khác thường “Cậu… nãy giờ vẫn luôn im lặng sao?”
La Duy thở dài, đáp lời không đầu không đuôi “Anh chưa quên việc hút thuốc đó chứ?”—— Đây là ám hiệu mà hai chúng ta vất vả lắm mới trao đổi được cho nhau na.
“Chưa quên,” Mục Dịch Nhiên đáp “Kỳ thật cách thức này của cậu có vẻ rất khả thi, dùng cách vòng vèo như vậy quả thật đã lừa được tranh.”
“Được rồi, mới nãy tôi vòng vèo ba lượt đều thất bại.” La Duy cúi đầu nhìn ly nước chanh đầy ứ hự của mình “Mỗi lần có “lỗ hổng” anh đều rót nước chanh cho tôi, liên tục rót suốt ba lần rồi.”
Mục Dịch Nhiên ngước mắt nhìn đối phương, bản thân hắn đúng là không có thói quen rót chu đáo nước cho người khác như vậy.
Chu Hạo Văn ngồi ở xa xa “…”
“Hạo Văn Nhi, có gì thì nói ra đi,” Vệ Đông ngồi kế bên không ngừng thuyết phục “Trong lòng có gì cứ nói ra đi, không chừng cứu mạng đó, nếu ngại thì nói với mình tui cũng được nè?”
“Không thể nói.” Chu Hạo Văn lạnh lùng đáp.
“Cậu nhìn mình xem ~ đến nước này rồi vậy mà còn, trên trán cậu có cái chấm đỏ tươi đó cậu có biết không hả?” Vệ Đông nói xong lại thấy lo “Mong là con thú kia nấp dưới chân cậu, cùng lắm bị tàn một cái giò thôi, không đến nỗi mất mạng.”
“…”
***
La Duy lúc này dựa theo yêu cầu của Tần Tứ, một lần nữa quan sát mặt của mọi người “Không có gì thay đổi, dựa theo kích cỡ của thú ký xếp hạng lần lượt là: Tần Tứ, Dư Cực, tôi, Triệu Yến Bảo, Tiêu Cầm Tiên, Chu Hạo Văn —— nếu dấu vết của tôi cũng không có thay đổi.”
“Đúng ha La Duy, cậu cũng có thú ký mà!” Vệ Đông giống như vừa mới nhớ ra “Hôm nay sao vậy ta, cảm giác như cả ngày nay không thấy mặt cậu ấy…”
“Tôi vẫn luôn đứng ở đây.” La Duy cất đi vẻ mặt vô tội của mình, đứng dậy nhận lấy phiếu điều tra mức độ hài lòng về nhà hàng từ tay nhân viên phục vụ, nhà hàng này cứ mỗi khi khách hàng ăn cơm xong đều sẽ nhờ khách hàng chấm điểm hài lòng, tối qua phiếu này là do Kha Tầm ký, đêm nay La Duy lại chủ động đón nhận việc này.
Những người khác vẫn đang cùng nhau thảo luận có thể thông qua việc trò tâm sự bày tỏ nỗi lòng để giảm bớt khả năng phản phệ của thú, nhưng không ai lại muốn trước mặt mọi người kể lể về nội tâm của mình.
La Duy cúi đầu, hết sức chăm chú đánh dấu vào các mục lựa chọn trên phiếu điều tra, thi thoảng còn ngước lên hỏi Mục Dịch Nhiên “Anh cảm thấy độ ấm ở đây là tốt, hay rất tốt?”
Mục Dịch Nhiên có hơi khựng lại một chút “Tôi thấy là tốt.”
Kha Tầm “…”
“Vậy tốt.” La Duy đánh một cái dấu móc ở lựa chọn ‘Tốt’, sau đó lại hỏi thêm một hai vấn đề, cuối cùng đưa phiếu điều tra cùng bút cho Mục Dịch Nhiên “Dù sao anh cũng tham gia góp ý, anh ký tên đi.”
Mục Dịch Nhiên khẽ cau mày, cầm lấy cây bút do nhà hàng cung cấp, vẻ mặt nhất thời có phần nghi hoặc, nhưng càng nghĩ lại càng thấy đau đầu.
Kha Tầm ở bên cạnh nói “Hay là tôi ký cho? Ai ký cũng giống nhau mà.”
Mục Dịch Nhiên đang tính đưa bút cho Kha Tầm, bỗng nghe thấy La Duy ở bên cạnh dùng giọng điệu dứt khoát nói “Không giống nhau, tuyệt đối không giống nhau, để anh ta ký.”
Ngay lúc Mục Dịch Nhiên còn đang mê man, La Duy bỗng vươn tay giật lấy cây bút trong tay Mục Dịch Nhiên ra “Thôi để tôi ký vậy, dù sao phần lớn đều do tôi lựa chọn, tôi ký mới phải.”
La Duy dùng sức như muốn đâm thủng giấy ký tên của mình, nét cuối cùng kéo dài ra cả khúc, tràn đầy cảm giác nghệ thuật.
Mục Dịch Nhiên quan sát thật kỹ chữ ký này, không biết nét cuối cùng là muốn cường điệu cái gì, thoạt nhìn nét gấp khúc kia tựa như một cái chữ L, bèn hỏi thẳng “Có liên hệ gì đến chữ cái viết tắt à?”
La Duy vẻ mặt chán chường “Không phải…”
Mục Dịch Nhiên cảm thấy buồn bực hết sức, cùng Kha Tầm nhìn nhau một cái, lại nghe La Duy nói “Mới nãy em vừa bảo với Tần ca, anh ấy sẽ không vào ký túc xá, chúng ta đứng dưới gốc cây ngoài cửa cục cảnh sát nói chuyện.”
Là muốn nói ra sao? Bí mật của Tần Tứ…
Mục Dịch Nhiên cũng không muốn nghe bí mật của bất cứ kẻ nào, quan hệ giữa bọn họ giữ ở mức độ quen biết nhau như trước mắt là tốt nhất rồi, tuy rằng đã từng cùng nhau trải qua sinh tử, nhưng cũng không có nghĩa là phải gánh vác bí mật của nhau, dù cho là bí mật của Kha Tầm, nếu như cậu ấy không chủ động nói ra, Mục Dịch Nhiên tuyệt đối sẽ không đi hỏi dù chỉ là nửa lời.
Bên người bỗng vang lên tiếng ngón tay gõ lên bàn, nghe có chút bực mình sốt ruột, đến từ La Duy, Mục Dịch Nhiên nhìn ly nước của đối phương trống rỗng liền tùy tay rót đầy một ly nước chanh.
Châm đầy nước xong rồi, bàn tay cầm bình nước khựng lại giữa không trung “Kỳ thật cậu có thể thử vòng vèo xa hơn một tí.”
La Duy khoanh tay nhìn, thấy Mục Dịch Nhiên mở sổ tay của mình ra, ghi vào đó 21:38, L.
Mục Dịch Nhiên bỗng giật mình hiểu ra “Mới nãy cậu là tính viết ra lời muốn nói đúng không?”
La Duy “Tôi đã thử cách đấy từ sớm rồi, nhưng viết ra không được, hoặc là không ai xem.”
Mục Dịch Nhiên “Vậy còn… Đoán vật? Thơ khoán thủ (*)?” ——Mục Dịch Nhiên cảm thấy bản thân bị cái việc “không thể trao đổi” này tra tấn đến độ sắp sửa không giống Mục Dịch Nhiên rồi.
“Giống như không cùng một chiều không gian vậy.” La Duy cảm giác mình chẳng khác gì một cái xác tàu vũ trụ cô đơn trong thế giới của Tam Thể (*).
Mục Dịch Nhiên cầm bình nước chanh để qua chỗ Kha Tầm “Đừng để tôi nhìn thấy nó nữa.”
__________
Chú thích 
(*) Thơ khoán thủ : là thơ mà tất cả các chữ đầu ghép lại có nghĩa, từ gốc là “Tàng đầu thi”
(*) Tam thể : là tên của một bộ tiểu thuyết do Lưu Từ Hân sáng tác, cụ thể mọi người có thể sang WIKIPEDIA để tìm hiểu thêm ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.