“Nếu không lấy thẻ số sẽ như thế nào?” Từ Trinh vẻ mặt bình tĩnh hỏi. “Tác dụng của thẻ số là phân chia chúng ta thành các tổ, mà theo kinh nghiệm từ các bức tranh trước thì,” Tần Tứ nói “Những người trái với quy tắc của ‘tranh’ chỉ có một kết cục.” Các người mới trầm mặc thật lâu, tình thế trước mắt quả thật khiến bọ họ thấy khó xử. Ấn máy lấu thẻ, liền tương đương với việc phải đi xuống dưới tầng hầm khủng bố kia, nơi đó không gian khép kín lại không thấy ánh mặt trời, đặt ở lúc bình thường cũng đã tràn ngập cảm giác kinh dị đáng sợ khiến người ta cảm thấy áp lực bức bối rồi, càng đừng nói hiện tại đang ở trong thế giới của một bức tranh cực kỳ quỷ dị, ai cũng không dám đi suy nghĩ ở khu thực nghiệm dưới lòng đất kia liệu có cái “thứ” gì đó hay việc gì đó đáng sợ chờ mình hay không… Nhưng nếu không rút thẻ số thì bọn họ lại phải đối mặt với sự trừng phạt đến từ ‘tranh’ đối với kẻ làm sai quy tắc. Vệ Đông đẩy ra mấy cô gái vây quanh mình, chen người lên phía trước, vươn tay ấn cái nút trên máy lấy số, lấy được cái thẻ A-185. Thở phào một hơi, Vệ Đông nhìn sang Tần Tứ, trong đám đồng bọn chỉ có mỗi hắn là chưa lấy số, Tần Tứ với tay tính ấn lên máy thì đột nhiên bị Từ Trinh nhào tới giành ấn trước, thẻ số bắn ra, con số trên thẻ lại là B-186. Từ Trinh sửng sốt, để rồi vẻ mặt phức tạp nhìn nhóm người cũ, nói “Chữ cái đầu thay đổi… Một khu thực nghiệm chỉ có thể vào bốn người sao?” “Người lấy số cuối cùng rất có thể sẽ bị một mình một khu thực nghiệm.” Kha Tầm nhắc nhở những người còn lại. Mọi người đều cả kinh, cũng không đắn đo thứ gì hoặc việc gì đáng sợ đang chờ đợi họ ở dưới tầng ngầm kia nữa, trước sau liên tiếp xông tới toan ấn lấy nút trên máy lấy số, Tần Tứ cách gần nhất, trước tiên vươn tay lấy một cái, quả nhiên cũng là chữ B mở đầu, số liền kề với thẻ của Từ Trinh, B-187. Mấy người mới chen lấn xô nhau xông tới, ai cũng vói tay giành ấn nút, lại đột nhiên hô lên một tiếng đau đớn té ngửa ra sau, chỉ thấy chính là nam nhân Hoàng Bì vẫn luôn âm trầm vẻ mặt, mỗi tay túm lấy tóc mấy người mới giựt kéo ra đằng sau, tự mình tiến lên lấy thẻ B-188. Người lấy số tiếp theo là Kỳ Cường, cũng là chữ B đứng đầu, kế tiếp là Đặng Quang, thẻ số liền biến thành chữ C đứng đầu, tiếp theo là nhóm ba cô bạn thân. Bởi vì người quá nhiều, cho nên có mỗi Thái Hiểu Yến cô đơn lại bất lực bị đẩy đến cuối cùng. Nhìn cái thẻ duy nhất bắt đầu bằng chữ D trên tay, Thái Hiểu Yến thất thanh khóc rống. Mọi người đều trầm mặc nhìn cô, đều lực bất tòng tâm. “Có thể đổi thẻ cho nhau không?” Từ Trinh đột nhiên hỏi mấy vị người cũ. Tần Tứ có hơi chần chừ “Trước kia cũng từ xảy ra quy tắc chia tổ giống như vậy, nhưng không cho phép trao đổi dấu hiệu chia tổ, nếu vi phạm sẽ bị xử lý vì làm trái quy tắc. Quy tắc của mỗi bức tranh đều là căn cứ vào nội dung cùng ẩn ý của tranh, hoàn toàn không giống nhau, cho nên chúng tôi cũng không dám xác định có thể đổi cho nhau hay không, nhưng tốt nhất vẫn là đừng nên thử ngay trong đêm đầu tiên này, dù sao chúng ta hoàn toàn chưa biết gì về ẩn ý của bức tranh này.” “Vậy kế tiếp phải làm sao đây, chẳng lẽ chỉ có thể ngồi không chờ đợi chuyện không may xảy ra trong đêm đầu tiên sao?” Từ Trinh sắc mặt khó coi. “Nhân lúc còn chưa đến thời gian cấm đi lại, xuống dưới mở ra ba cái khu thực nghiệm còn lại đi, cố gắng tranh thủ thời gian tìm kiếm manh mối.” Mục Dịch Nhiên nói. Đến nước này bọn họ đều là một đám “không trâu chó đi cày”, không xuống cũng không được. Thế là Kha Tầm vẫn như cũ cầm di động chiếu sáng dẫn đường phía trước, còn lại nói đuôi theo sau, Hoàng Bì cùng Kỳ Cường đi sau cùng, vừa mới bước xuống hai cái bậc thang liền nghe sau lưng “rầm rầm” một tiếng vang lên, ngoái đầu nhìn lại, thấy cánh cửa sắt ở sau lưng đã muốn khép lại kín kẽ. Kỳ Cường xông tới dùng sức lắc cửa, thấy nó không nhúc nhích tí nào, cầm thẻ số cắm vào máy đánh tạp cũng lặng yên bất động, hắn đành mặt mày âm trầm quay trở lại, theo sau lưng mọi người cùng đi xuống dưới. Tần Tứ cầm thẻ B mở cửa khu thực nghiệm hạng mục B, mấy vị đồng bọn cũng theo vào. Khu thực nghiệm hạng mục B chia làm bốn gian nhỏ, nhưng kỳ lạ là trong phòng trống rỗng, không có bất cứ thứ gì. Mọi người mở ra di động, kiểm tra vách tường trần nhà cùng sàn nhà, phát hiện vách tường trần cùng sàn nhà nơi này đều không phải là gạch cứng, mà được làm từ một loại chất liệu mềm nhũn, bước chân đạp lên trên cũng không vang ra một chút âm thanh nào, cho dù dùng nắm đấm dộng mạnh lên vách tường cũng sẽ không phát ra tiếng động, đến cả tiếng thịt ma xát với mặt tường cũng không có. Đặng Quang cầm thẻ C mở cửa khu thực nghiệm hạng mục C. Bên trong có hai thiết bị máy móc giống nhau cùng bốn cái ghế dựa, ghế dựa được đặt ở hai bên máy, ngoài ra còn có một cái bàn làm việc, mấy cái ghế làm việc, phía sau cửa có một giá treo để treo quần áo, cùng với mấy thứ linh tinh như chổi quét chổi lai cùng ki hốt rác vân vân… Hai cái máy kia thoạt nhìn như thiết bị điện tử, hai bên hông vươn ra một đầu dây điện, cụ thể để làm gì thì tạm thời bọn họ còn chưa biết được. Thái Hiểu Yến khóc tới thất thanh dưới sự giúp đỡ của Tần Tứ mở cửa khu thực nghiệm hạng mục D. Khu thực nghiệm hạng mục D có đặt một chiếc ghế dựa được thiết kế đặc biệt, bên cạnh ghế bành có một thiết bị khoa học, bên trên cắm rất nhiều dây nhợ, đầu kia của dây kết nối với mấy thứ kỳ kỳ quái quái. Ở gần sát tường có đặt một cái giường y tế, bên cạnh giường có rất nhiều thiết bị y tế, mà ở sát tường đối diện thì lại đặt một cái bàn làm việc, trên bàn có một cái máy chiếu mini, bên cạnh đó là vô số các loại tài liệu hồ sơ cùng văn phòng phẩm. Trong cả bốn khu thực nghiệm thì chỉ có mỗi khu hạng mục D thiết bị nhìn có vẻ nhiều cùng với phức tạp nhất, điều này làm Thái Hiểu Yến càng thêm khủng hoảng sợ hãi, ngồi xổm dưới mặt đất run rẩy nức nở không ngừng. Nhóm người cũ bọn họ cũng không dư thời gian an ủi cô gái này, bọn họ tranh thủ từng giây từng phút tìm kiếm hết thảy manh mối có thể hữu dụng, Tần Tứ nghiên cứu các thiết bị y học, Mục Dịch Nhiên kiểm tra mấy dụng cụ bên cạnh ghế dựa, Kha Tầm cùng Chu Hạo Văn tìm kiếm các ngăn kéo bàn làm việc, Vệ Đông thì lại dò tìm đầu ra kết nối với máy chiếu kia. Ngăn kéo bàn làm việc lộn xộn rất nhiều thứ, Kha Tầm dựa vào ánh sáng di động xem thoáng qua, bên trên đa phần là mấy thuật ngữ y học cùng với nhật ký nghiên cứu, đang tính xem kỹ nhật ký hơn thì đột nhiên nghe bên cạnh Chu Hạo Văn “rầm” một tiếng ra sức đẩy cái ngăn kéo vừa kéo ra trở về vị trí cũ. “Sao vậy?” Kha Tầm nghiêng đầu nhìn hắn. Chu Hạo Văn khựng lại một lát, mới vẻ mặt thản nhiên nói một câu “Không có gì, mấy thứ cổ lỗ sĩ mà thôi.” “Mấy thứ như vậy mới là đáng nghi nhất mà.” Kha Tầm vẻ mặt khó hiểu nhìn đối phương, vươn tay tính kéo ra ngăn tủ vừa bị đóng lại kia. Chu Hạo Văn cũng không ngăn cản, chỉ đưa mắt nhìn mấy cọng tóc vểnh sau gáy của cậu ta, sau đó quay đầu kiểm tra mấy thứ đặt trên bàn. “…Cái đựu.” Nghe sau lưng Kha Tầm nhỏ giọng thốt lên một câu. “Gì vậy?” Mục Dịch Nhiên đang đi tới, nhìn Kha Tầm hỏi. Kha Tầm cầm mấy thứ trên tay dúi hết vào ngăn kéo, sau đó “rầm” một cái khép ngăn kéo lại “Không có gì, mấy thứ cổ lỗ sĩ mà thôi.” Chu Hạo Văn “…” Mục Dịch Nhiên ánh mắt dò xét nhìn cậu “Cậu nên biết, mấy thứ như vậy mới là đáng nghi nhất.” Chu Hạo Văn “…” “Nói rất đúng,” Kha Tầm kéo ngăn kéo ra lại, sau đó cầm mấy thứ bên trong ra “Tôi kiểm tra lại lần nữa, anh làm gì làm đi.” Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm bằng ánh mắt “lại tính tác quái cái gì đây”, bước tới đưa tay ra “Đưa tôi xem.” “Lòng tin đâu?” Kha Tầm hết cách, đành phải đưa cho hắn “Báo trước nha, có tức giận cũng không được trút lên tôi, tôi vô can à.” Mục Dịch Nhiên mặc kệ cậu, dựa vào ánh sáng âm u của di động nhìn thứ trong tay một cái, ngay sau đó cả người rõ ràng dần dần cứng lại. “Khụ, xem tiếp nữa hông?” Kha Tầm vẻ mặt cẩn thận quan sát gương mặt không có một chút biểu tình của Mục Dịch Nhiên “Hay là bỏ trở lại đi, tôi thấy nếu trên đó mà có chữ ký thì bức tranh này có vẻ rất xàm xí.” Mục Dịch Nhiên vẫn là mặc kệ cậu, cả người cứng một lát sau đó lại bình tĩnh trở lại, vẻ mặt thản nhiên tiếp tục lật xem. “Cái gì vậy?” Vệ Đông lén lút móc chân khều khều Kha Tầm, ngước cầm chỉa về phía mấy thứ Mục Dịch Nhiên cầm trong tay. “Một xấp ảnh chụp.” Kha Tầm nói. “Ảnh của ai?” Vệ Đông kinh ngạc. “Ờm… ai cũng có.” Kha Tầm nói. “Trong phòng thí nghiệm tại sao lại có ảnh chụp?” Vệ Đông kỳ quái hỏi. “…Chắc là sở thích cá nhân của người ta?” Kha Tầm trả lời theo kiểu ba phải. Vệ Đông càng thêm thấy lạ ngó thằng bạn mình, nhưng mà cũng không hỏi gì nữa, tiếp tục lục lọi mấy thứ lộn xộn trên bàn. Mọi người đang bận rộn tìm kiếm, đột nhiên nghe vang lên một âm thanh nhắc nhở nho nhỏ của thiết bị điện tử, vội vàng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thấy được một tấm bảng đồng hồ điện tử đếm ngược hình vuông treo trên tường. Trên bảng đồng hồ hiển thị con số đếm ngược màu huỳnh quang, bắt đầu từ 60, đang bắt đầu tiến vào đếm ngược. Kha Tầm trước hết nghĩ ra được điều gì, vội vàng nhìn thời gian trên di động, hiện tại cách thời gian cấm kị thường lệ trong tranh —— cũng tức là mười một giờ tối, chỉ còn lại không đến một phút. “Tới giờ cấm rồi, mau mau trở lại khu thực nghiệm tương ứng của mình!” Kha Tầm giật mình phản ứng, quay sang đám người mới quát to, sau đó kéo tay Mục Dịch Nhiên chạy ra ngoài “Đông Tử, Hạo Văn Nhi, mau lên!” “Không—— Đừng mà—— Cầu xin các người——” Mắt thấy mọi người nháo nhào như ong vỡ tổ ùa ra ngoài, Thái Hiểu Yến suy sụp khóc rống lên, vươn tay kéo lấy Đặng Quang quỳ xuống đất cầu xin “Cầu các người đừng bỏ lại mình tôi mà, van cầu anh Đặng Quang, anh cứu tôi, cứu tôi với ——” Đặng Quang lo sợ hãi hùng, giãy nửa ngày cũng không vùng được tay Thái Hiểu Yến ra, hắn tức đến vung chân đá vào ngực cô gái, đá cô té ngửa ra sau, mắng một tiếng “Cút mẹ nó đi” liền vội vàng chạy khỏi phòng thực nghiệm D. Đối với tình cảnh của Thái Hiểu Yến, đám người cũ bọn họ cũng là bó tay, dù sao sức mạnh của “tranh” không ai có thể kháng cự lại, dù cho có lòng giúp đỡ người khác cũng chẳng giải quyết được gì. Mọi người đều tự vào phòng tương ứng với thẻ số của mình, sau đó đóng cửa lại. Trong phòng thực nghiệm hạng mục A mặc dù có mấy cái giường em bé, nhưng không ai dám ngồi, đều tìm một góc xem như sạch sẽ ngồi bệt xuống dưới đất. Trong phòng một mảnh tối om, chỉ có đồng hồ đếm ngược với con số màu đỏ trên tường lấp lánh đếm ngược thời gian, mãi cho đến khi con số nhảy về 0, một tiếng “tích”vang lên, sau đó mọi thứ đều chìm vào bóng đen mù mịt. Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên, Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn dựa tường ngồi song song cạnh nhau, trong nhất thời không ai lên tiếng, trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, nhẹ nhàng mà có lực là của Kha Tầm, kéo dài lại chậm rãi là Mục Dịch Nhiên, Vệ Đông có ngắn ngủi mà gấp gáp, Chu Hạo Văn nhợt nhạt mà xa xăm. Im lặng ngồi đợi một lát lâu, giọng của Vệ Đông khe khẽ vang lên “Theo mọi người thì viện nghiên cứu này rốt cuộc nghiên cứu cái gì? Cả bốn phòng thực nghiệm cái nào cái nấy đều không giống nhau, nhất là trong phòng B, bên trong chả có cái gì hết, vậy thì nghiên cứu cái gì.” “Nếu đã chia hạng mục, đã nói lên là nghiên cứu những thứ khác nhau.” Tiếp lời chính là Chu Hạo Văn “Tôi có thể khẳng định một điều, phòng thực nghiệm A này nghiên cứu chính là trẻ sơ sinh.” “Làm sao cậu biết?” Vệ Đông vội hỏi “Chẳng lẽ vì có giường em bé thì là nghiên cứu em bé sao? Bên kia còn đặt mấy cái lồng nhỏ nữa kìa, thông thường làm thí nghiệm không phải đều dùng chuột bạch gì gì đó làm vật thí nghiệm sao? Nói không chừng là nghiên cứu chuột á.” “Thật ra có một biện pháp tìm hiểu mỗi phòng nghiên cứu thứ gì.” Chu Hạo Văn nói. “Biện pháp gì?” “Mở camera di động ra.” Chu Hạo Văn thản nhiên nói. Vệ Đông run lên “Thôi bỏ đi…” “Biện pháp này,” Mục Dịch Nhiên bỗng lên tiếng “Lúc nãy vừa bước vào ba phòng thí nghiệm kia, tôi đều đã dùng thử.” “Nhìn thấy được gì?” Kha Tầm hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]