*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Về thi thể của Tân Bội Bội, Kha Tầm lúc này cũng nghĩ ra được nguyên nhân—— chỉ có cơ thể còn sống mới ép ra được màu sắc, sau khi người nọ chết có lẽ sẽ ngừng tiết ra màu, hoặc có lẽ là màu sắc sẽ bị biến chất không đủ tươi sáng, cho nên màu xanh dương trước đó của Tân Bội Bội mới bị mang đi, còn thi thể vô dụng bị bỏ lại trong bình. Trương Thiên Vĩ trước khi co rút lại còn cỡ nắm tay, vẫn luôn sống sót. Tân Bội Bội trước đó cũng còn sống, nhưng sau khi đầu thân tách ra mới chính thức chết đi. Mọi người vô cùng nghi hoặc về lầu sáu, Vệ Đông thì nói thẳng có lẽ kia là bug, nhưng lại không thể nào giải thích được màu tím kia rốt cuộc từ đâu mà đến. “Màu tím nhất định còn có ý nghĩa nào khác, chỉ là chúng ta chưa nghĩ ra được đáp án thôi.” Thạch Chấn Đông nhìn đại sảnh màu sắc dần dần trở tối, cảm thấy trong lòng áp lực. Tần Tứ nhìn vẻ mặt của Mục Dịch Nhiên, hỏi han như thăm dò “Tiểu Mục, cậu nghĩ ra được điều gì sao?” “Tôi chỉ đang nghĩ những lúc “tranh” mê hoặc chúng ta, rốt cuộc là do ngẫu nhiên hay có lựa chọn.” Mục Dịch Nhiên tranh thủ lúc trời còn chưa tối hoàn toàn đề ra ý tưởng của mình —— hiện thời gian càng lúc càng gấp gáp, hắn cũng không muốn kết luận của mình biến thành lời vuốt đuôi. “Tôi cho là có lựa chọn,” Lên tiếng chính là Chu Hạo Văn “Nhất là ngày đầu tiên, chúng ta còn chưa biết ở một mình trong đại sảnh sẽ bị mê hoặc, ngày đó hẳn là không chỉ có một người từng một mình ở trong đại sảnh —— ít nhất trong thời gian làm việc cũng sẽ có muốn đi phòng vệ sinh băng ngang qua đại sảnh, mà quá trình đi từ phòng làm việc đến phòng vệ sinh cũng có thể xem như là một mình ở đại sảnh.” “Mục đích nó lựa chọn những người kia là gì?” Miêu Tử Phái nói. “Nếu tôi đoán không sai thì ngày đầu tiên kẻ bị mê hoặc, có lẽ là Hạ Vũ.” Chu Hạo Văn nói. Thạch Chấn Đông giống như ngẫm ra điều gì “Ý của Hạo Văn là nói, nó chuyên môn ra tay với những người có tâm lý yếu kém?” Bản thân hắn cũng tự thấy cách nói này của mình như không chính xác lắm “Nói chung chính là những người mà tính cảnh giác tâm lý có phần yếu kém, dễ bị người lợi dụng sơ hở nắm lấy nhược điểm.” Giọng của Thạch Chấn Đông bỗng hạ thấp “Chẳng hạn những cô gái đơn giản như Bội Bội vậy…” Chu Hạo Văn khẽ gật đầu “So với Trương Thiên Vĩ mà nói thì Hạ Vũ có phần bộc trực dễ xúc động, bây giờ nhớ lại mới thấy, hành vi hai tay dính đầy nước màu xộc vào phòng màu đỏ của cậu ta có lẽ là do “tranh” đã lợi dụng tính cách xúc động của cậu ta, cũng phóng đại nó, cuối cùng biến cậu ta thành ma quỷ giết chết bản thân và bạn cùng phòng.” Mọi người không ai dám nhìn sang Quách Lệ Hà, giống như sợ chị ta nhận ra điều gì, nhưng trong lòng lại không ngừng phỏng đoán việc này: Quách Lệ Hà tuổi tác không nhỏ, tính lớn tình cũng nhiều, người như vậy rất dễ bị nắm lấy nhược điểm tâm lý, thế nên mới bị tranh lợi dụng. “Bất luận thế nào thì từ giờ trở về sau, chúng ta có hành động cũng phải giống như bây giờ vậy, mọi người cố gắng tập trung lại tránh bị tranh mê hoặc.” Tần Tứ nói. Mọi người gật đầu, lúc này xung quanh đã dần phai sắc, nhưng không ai muốn trở về phòng ngủ của mình. Thanh âm của Mục Dịch Nhiên vang lên giữa đại sảnh âm u “Ý của tôi không chỉ là tranh lựa chọn người, trong thế giới này, màu sắc quan trọng tựa như linh hồn vậy.” Kha Tầm cố gắng men theo ý tưởng của Mục Dịch Nhiên mà nghĩ “Nếu nói như vậy, trình tựa lựa chọn màu sắc sẽ là: màu đỏ, màu xanh dương…” Lời tiếp theo Kha Tầm không lên tiếng, Quách Lệ Hà cũng là màu xanh dương. Miêu Tử Phái đột ngột cất cao giọng “Màu đỏ cùng xanh dương hòa vào nhau chính là màu tím! Chất lỏng màu đỏ của Trương Thiên Vĩ cùng chất lỏng màu đỏ của Tân Bội Bội dung hòa vào nhau vừa đúng thành màu tím! Màu tím mà hai người nhìn thấy trên lầu sáu có thể chính là chất lỏng hỗn hợp của hai loại màu kia!” Mọi người nghe như vậy đột nhiên cảm thấy như não vừa được thông, Tần Tứ lại hỏi “Nhưng tại sao cửa cùng đồng hồ đều không đổi màu?” “Bởi vì màu sắc cuối cùng vẫn chưa hoàn thành.” Giọng của Mục Dịch Nhiên có phần tàn khốc “Lầu sáu có lẽ là nơi tập trung toàn bộ màu sắc, lúc nãy chúng tôi nhìn thấy, chất lỏng màu tím kia ước chừng chiếm hai phần năm bình thủy tinh, phần trống có lẽ là để chứa ba màu sắc còn lại.” “Dùng màu đỏ cùng xanh dương để cho ra màu tím, cái này tui hiểu, nhưng mà trộn thêm mấy màu khác vào chung…” Lời của Vệ Đông còn chưa dứt, đã nghe bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng của Kha Nhi nhà mình “Là màu đen, mọi màu sắc pha trộn vào nhau sẽ thành màu đen.” Kha Tầm vẫn còn nhớ như in mùa đông 2017 năm ấy nơi nơi đều là tin tức về “ba màu” (*),khi đó rất nhiều người đổi avatar của mình trở thành ba màu cơ bản, chỗ giao nhau giữa ba màu sắc ấy chính là một màu đen thẳm như vực sâu không đáy. “Màu đen, sùng bái màu đen, cũng là màu của bóng.” Thanh âm run rẩy của Mễ Vi vang lên. Toàn bộ màu sắc đến cuối cùng đều có chung một quy luật, chính là biến thành màu đen. Mọi người nhìn xung quanh đã trở nên tối đen, trong lòng bỗng nảy lên nỗi bi thương như hòn đá rơi vào biển rộng, không rõ là vì ai, có lẽ là vì bản thân, hoặc vì thứ gì khác. “Nhưng tôi vẫn không rõ,” Lại là Chu Hạo Văn lên tiếng “Tại sao lựa chọn lần thứ ba lại xảy ra trùng lặp, theo lý thuyết mà nói nó nên chọn màu sắc khác với hai lần trước mới đúng.” Lần đầu tiên chọn lựa là màu đỏ Hạ Vũ, lần thứ hai là màu xanh dương Tân Bội Bội, như vậy lần thứ ba lẽ ra không nên lại lựa chọn cùng là màu xanh dương Quách Lệ Hà. Mục Dịch Nhiên “Nó chỉ tùy cơ mà làm thôi, hơn nữa có thể nhìn ra rất rõ mục đích cuối cùng của nó, là một người khác.” Kha Tầm lập tức hiểu được ý của Mục Dịch Nhiên, tranh chính là xem Quách Lệ Hà như ván cầu, mục tiêu của nó kỳ thật là Mễ Vi —— màu vàng của Mễ Vi. Nếu dựa theo suy đoán này, như vậy trình tự liền biến thành: đỏ, xanh dương, vàng; như vậy là có thể gom đủ ba màu cơ bản, tranh có thể trước tiên đạt được màu đen mà nó muốn. Mục Dịch Nhiên lại bói tiếp “Nếu thêm màu tím cùng xanh lá, hiệu quả sẽ càng mạnh hơn, nhưng nó cũng sẽ cảm thấy gấp gáp nóng vội.” Mấy vị thông minh lập tức hiểu ra lời của Mục Dịch Nhiên, Tần Tứ nói “Nếu bóng chiếm được màu đen, năng lực của nó sẽ càng mạnh hơn, hiện tại chúng ta còn không có biện pháp đối phó với nó, nếu nó càng mạnh nữa thì thật khó mà tưởng tượng…” “Cho nên không thể để nó chiếm được màu vàng.” Người nói chính là Mễ Vi, bởi vì bóng đêm đã rất sâu, trên người cô chỉ còn lại hoa văn hình cánh quạt trắng đen, nếu như là ban ngày, có thể nhìn thấy rõ ràng những hoa văn cánh quạt với màu vàng nhạt sáng ngời xinh đẹp. Mễ Vi đã bị ô nhiễm bởi màu xanh lá, cũng tức là ý đồ đêm nay của boss đã bị thất bại. Ít nhất trong đêm nay, người phù hợp với điều kiện tử vong chỉ có Mễ Vi cùng Quách Lệ Hà, mà lúc này mặc dù mọi người đều đang tham khảo vấn đề với nhau, nhưng tầm mắt đều không hẹn cùng đồng loạt nhìn về mảnh họa tiết chấm tròn thuộc về Quách Lệ Hà bên kia. “Cũng trễ rồi, tôi về ngủ trước đây.” Kha Tầm ngáp một cái “Mọi người cũng trở về phòng nghỉ đi.” “Tối nay tốt nhất đừng rời khỏi phòng đi tiểu đêm gì đó, đã chuẩn bị sẵn một cái bình cho mọi người dùng tạm trong phòng rồi, hiện giờ cũng đừng chú ý nam nữ gì nữa.” Tần Tứ nói. *** Quách Lệ Hà như có phần mệt mỏi, giãn lưng một cái liền trở về phòng nằm lên giường. Phòng xanh dương tối nay chỉ có hai người, Kha Tầm liền qua giường trống bên kia nằm. Mảnh thon dài phủ đầy hoa văn hình thoi của Tân Bội Bội giống như vẫn còn rõ ràng trước mắt. Kha Tầm cố bắt mình thôi suy nghĩ về Tân Bội Bội, nếu nghĩ nhiều quá tự nhiên sẽ nhớ lại những ký ức làm người ta khổ sở. “Tổ trưởng, mới nãy mọi người tuy nói bóng nói gió nhưng mà tôi nghe hiểu.” Quách Lệ Hà ở giường bên kia đột nhiên nói. Kha Tầm cũng không biết nên nói cái gì. “Mấy người đang nghi tôi đúng không, nghi tôi bị cái gì đó mê hoặc.” Kha Tầm không đáp, xem như ngầm thừa nhận. Quách Lệ Hà thở dài “Nói thật chuyện của cô Mễ Vi hôm nay tôi cảm thấy hối hận vô cùng, mới nãy nghe mấy người phân tích, tôi cũng cảm thấy chuyện hôm nay tôi đã làm rất có vấn đề.” “Cho nên chúng tôi mới đóng đinh cửa sổ, lát nữa bọn họ cũng sẽ đóng ván gỗ bên ngoài cửa phòng của chúng ta.” Kha Tầm nói. “Sao phải cực khổ như vậy chi, mấy người cứ trói tôi lại là được rồi, giống như Mễ Vi vậy đó.” Một đống họa tiết chấm đen của Quách Lệ Hà cực kỳ nổi bật giữa đêm tối. “Chị Quách…” “Tôi nói thật!” “Hiện tại chúng tôi cũng chỉ là nghi ngờ vô căn cứ thôi, không dám khẳng định tuyệt đối.” “Bởi nên tôi mới không kêu cậu ô nhiễm màu của tôi, tôi cũng sợ mình bị oan.” …Cuối cùng dưới sự yêu cầu quá mức mãnh liệt của Quách Lệ Hà, Kha Tầm trói chị ta lại, trói cũng không quá chặt, tránh để bà chị này bị giày vò. Đêm ấy tựa hồ như kéo dài thật lâu, bóng đen khổng lồ kia mãi vẫn không thấy đến. Mà đêm cũng cực kỳ im lặng, bởi vì không có tiếng ngáy của chị Quách, làm cho đếm tối càng trở nên hoang vắng hơn. Quách Lệ Hà ngủ không được, liền nằm trong bóng tối câu được câu không tán gẫu cùng Kha Tầm “Nói thật tôi cũng chả có di ngôn gì lưu lại, ba mẹ tôi cũng đi rồi, chỉ còn lại mình tôi. Con trai tôi theo ba nó ra nước ngoài, sợ là sẽ không trở về nữa. Cả đời này tôi thấy mình sống rất vô nghĩa, mồm miệng nhanh nhảu hay đắc tội người khác, trong tay cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, nhà đang ở bây giờ coi như thứ duy nhất để lại cho thằng con, đợi đến lúc tôi chết chắc luật pháp cũng trực tiếp chia cho nó… Thời buổi bây giờ nhà cửa là thứ có giá, con trai tôi chắc sẽ vì việc này trở về nước một chuyến… Có thể còn thắp nén nhang cho tôi cùng với ông ngoại bà ngoại nó, tính ra cũng không nuôi không thằng con…” Kha Tầm càng nghe càng thấy khó chịu, nhưng lại không biết phải dùng ngôn ngữ thế nào đi an ủi một người có lẽ sắp chết. Bóng tối bao trùm tiến đến ngay giữa tiếng nói chuyện của Quách Lệ Hà, làm người ta có cảm giác giống như chuyến xe lửa đang lao nhanh đột ngột đi vào đường hầm. Cửa sổ đã bị đóng đinh, bóng ảnh cửa sổ vốn màu xám hiện tại biến mất không còn bóng dáng, bóng tối trùm kín mọi ngóc ngách, Kha Tầm thậm chí như ngửi được cái mùi đặc trưng của bóng đen khổng lồ kia. Tiếng nói của Quách Lệ Hà im bặt ngay khi cả thế gian chìm trong đen tối, thay vào đó là thanh âm như đang thở hốc vì đau đớn. Kha Tầm đánh bạo gọi một tiếng “Chị Quách? Chị Quách!?” Cậu lại một lần nữa cảm nhận được sự vô lực, giống như toàn thân đi vào vũ trụ đen tối không bờ bến, trên dưới trái phải đều không có đáy. Tiếng thở hốc của Quách Lệ Hà ngưng lại. Thế giới im lặng, giống như đã chết đi. Kha Tầm bỗng nhớ đến một câu: Cái chết tựa như một giọt nước biến mất giữa hồ nước. Khi bóng tối rốt cuộc rời đi, Kha Tầm thậm chí cứ nghĩ là hoa văn cuộn sóng bắt mắt trên người mình chỉ là một ảo giác. Thời gian bóng tối lần này kéo dài rất lâu, khiến người ta giống như đâm ra sợ hãi ánh sáng. Trong phòng chỉ còn sót lại hai cái giường màu xám, cùng với hoa văn trên người Kha Tâm, còn lại đều là màu đen. Họa tiết chấm tròn trên người Quách Lệ Hà đã biến mất. Kha Tầm cảm thấy khổ sở, nhưng vẫn mò mẫm đi đến cạnh giường Quách Lệ Hà, nếu như có thể chạm vào khối thân thể đã mất đi màu sắc của chị Quách, biết đâu chừng có thể dùng phương pháp cấp cứu giúp chị ấy lấy lại hô hấp. Kha Tầm chưa bao giờ chịu bỏ cuộc dù chỉ là một chút hi vọng, rất nhiều xoay chuyển đều là bằng một chút hi vọng mà khởi động. Kha Tầm sờ hết cả cái giường đối diện, gầm giường cũng tìm tòi, nhưng không thấy được cái gì. Kha Tầm lại ngồi xổm xuống sàn nhà dò tìm từng li từng tí, nhưng không có, không có cái gì cả. Chị Quách ở nơi nào? Nếu giống như Diệp Ninh Thần Nhất lẽ ra nên còn thi thể mới đúng, nếu giống Tân Bội Bội bị tha đi, vậy thân thể của chị ấy làm cách nào xuyên qua khe hở ván gỗ mỏng manh như lưỡi đao kia? __________ Chú thích (*) Tin tức “ba màu” : này là từ lóng ám chỉ tin về sự kiện ngược đãi nhi đồng ở nhà trẻ Hồng Hoàng Lam (Đỏ – Vàng – Xanh (dương)) Đây là ba màu này pha trộn lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]