Chương trước
Chương sau
“Hôm nay tôi có lưu ý quan sát, bãi cỏ nơi này mặt đất khá là tơi xốp,” Mục Dịch Nhiên nói “Chúng ta có thể đào một cái rãnh sâu cạnh hàng rào, sau đó chui trốn ra ngoài.”
Đề nghị này khiến tất cả mọi người nhất thời kích động, trong mắt cũng tỏa sáng hi vọng.
Mục Dịch Nhiên ngoái đầu lại nhìn Kha Tầm, thấy đối phương tư thế không thay đổi, mi mắt khẽ cụp, im lặng bất động.
Đám bò bắt đầu phân phát thức ăn trưa, toàn bộ hạt cứng đều bị đám người trong tranh dâng lên —— bởi vì thủ lĩnh muốn, nên không ai dám đoạt.
Vì giữ thể lực để buổi chiều đào đất, cho nên mọi người không hẹn mà cùng ăn hạt cứng nhiều hơn một chút, nước để uống thì lấy từ ống phun nước cọ rửa chuồng của đám bò khổng lồ, hôm qua bọn họ lén dùng mấy cái chai lọ rỗng hứng nước để dành lại.
Kha Tầm không ăn, vẫn ngồi yên tại chỗ, một chân co lên, cánh tay khoác trên đầu gối, nửa gương mặt chôn vùi giữa khuỷu tay.
Vệ Đông ngồi cạnh ăn một lúc mới phát hiện vẻ khác thường của bạn mình, đang tính mở miệng hỏi thì bỗng thấy Mục Dịch Nhiên bước tới, liền nhường chỗ cho đối phương.
Mục Dịch Nhiên ngồi cạnh Kha Tầm, thanh âm trầm thấp cất tiếng “Kha Tầm, cậu nhìn tôi.”
Kha Tầm hơi nghiêng đầu, gối đầu lên cánh tay, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn về phía hắn.
Mục Dịch Nhiên cảm thấy trong cái ánh mắt ấy, hắn giống như nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh vừa mở to mắt nhìn ra thế giới, đong đầy trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia là vẻ mê man đầy khó hiểu đối với thế giới khổng lồ này.
Đối diện với gương mặt cùng ánh mắt ấy, Mục Dịch Nhiên hoàn toàn không biết được rằng đường nét cứng rắn trên gương mặt mình đang dần dần giãn nhẹ ra, hắn nhìn vào cặp mắt đối diện, thật khẽ giọng trò chuyện “Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên để cậu đi.”
“Không sao.” Kha Tầm nói, thanh âm từ khuỷu tay rầu rĩ truyền ra, tựa như một đứa bé yếu ớt non nớt.
Mục Dịch Nhiên khẽ mím môi, thanh âm càng lắng nhẹ “Quên những thứ ấy đi Kha Tầm. Hãy xem nơi này như một bức tranh, hoặc xem nó như… một bộ phim điện ảnh kinh dị đầy máu me hạng R. Cậu nên biết… những người chết đi trong tranh, ở ngoài thế giới thật họ sẽ không tử vong theo những cách thức như vậy.”
“Sau khi rời khỏi bức tranh đầu tiên trở về thế giới thật, tôi từng tìm kiếm những người chết đi trong tranh, tuy rằng khi tìm ra được bọn họ quả thật đã rời khỏi nhân thế, nhưng thân nhân bạn bè bên cạnh vẫn còn nhớ rõ bọn họ, hơn nữa cũng chứng thật với tôi một điều là trong hiện thực bọn họ không phải trải qua quá trình tử vong đáng sợ như vậy.”
“Cậu cứ xem những cách thức tử vong trong tranh như là những ý tưởng cực độ khoa trương, nó chỉ là bị tô đậm bởi khiếp sợ cùng máu me, không cần phải xem nó là thật, càng đừng bởi vì nó mà bị ảnh hưởng. Hiểu chưa, Kha Tầm?”
“Hiểu rồi.” Kha Tầm nói.
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu ta.
Người này rõ ràng chỉ nói cái miệng mà thôi. Trong đáy mắt mịt mờ đen nhánh, trên gương mặt thẫn thờ không cảm xúc, như đang thuyết minh, cậu ta vẫn đang chìm sâu giữa địa ngục nhân gian kia.
Mục Dịch Nhiên cuối cùng thở dài một tiếng khẽ khàng, đưa tay đặt lên sau gáy Kha Tầm “Nghỉ một lát đi.” Bàn tay chạm vào đuôi tóc chữ V trời sinh của cậu ta, bị phần đuôi xù xù cà nhẹ lòng bàn tay, ngón tay thon dài đặt hờ trên động mạch chủ ở cổ ấn mạnh một cái, hai ba giây sau đó, cả người Kha Tầm mềm nhũn, ngã dựa vào người hắn.
***
Lúc Kha Tầm tỉnh lại, nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Tất Kính từ xa xa vọng tới. Cậu vội vàng bò dậy vọt đến cạnh song sắt hàng rào với đầu ra ngoài nhìn xem, thấy có một đầu bò khổng lồ mặc váy đang xách Tất Kính nhấc bổng lên giữa không trung.
“Chuyện gì vậy?” Kha Tầm hỏi Vệ Đông mặt mày hoảng sợ đứng bên cạnh.
“Không biết…” Vệ Đông lắc đầu “Con bò nữ… bò cái bên kia được tên quản lý dẫn vào, giống như đang chọn người, lựa một hồi giống như nhìn trúng Tất Kính, cũng không biết nó muốn làm gì, hiện tại đang là ban ngày mà, chẳng lẽ lại bị ăn nữa…”
Kha Tầm trầm mặc, nhìn lại vài lần liền rời khỏi hàng rào.
Lúc trở lại chỗ ngồi, thấy Mục Dịch Nhiên đang nhìn mình, liền khựng bước, nhẹ nở nụ cười nói “Tôi không sao, cảm ơn.”
Mục Dịch Nhiên không nói gì, nhưng không có nghĩa là hắn không nhìn thấy thanh niên lúc nãy khi nghe thấy Vệ Đông nói dến chữ “ăn” thì bàn tay có chút phát run.
Tất Kính bị đầu bò cái kia mang đi, tiếng kêu thảm thiết của hắn chỉ khiến bầy người lao nhao trong chốc lát, rồi lại lắng xuống, tiếp tục cuộc sống chỉ biết ăn uống trong chết lặng.
Quản lý tiễn đầu bò cái kia đi liền quay trở lại thả bầy người ra ngoài.
Đám người ngoài tranh âm thầm lén lút nhích đến gần chỗ hàng rào, sau đó thay phiên nhau để một người canh gác, những người còn lại ra sức đào rãnh.
Mặt cỏ nơi đây quả thực rất tơi xốp, năm người cùng nhau ra tay, tốc độ cũng rất nhanh, chỉ trong thời gian một buổi chiều mà đã đào ra được một cái lỗ cạn đủ để một người khom lưng bò ra ngoài.
Nhưng hiện tại không phải thời cơ thích hợp để bọn họ bỏ trốn, chốc lát nữa thôi là đến giờ ăn chiều, mỗi lần quản lý bò xua bầy người trở về chuồng đều sẽ kiểm kê số lượng, nếu thiếu một lúc sáu người nhất định chúng nó sẽ đi xung quanh kiểm tra cùng với lập tức truy tìm.
Chỉ có đến ban đêm, chờ khi tên bò quản lý dọn dẹp xong các chuồng trại rời khỏi, bọn họ mới có thời gian đầy đủ để chạy cũng như tận lực trốn thật xa.
“Lỡ đâu đêm nay chúng nó lại chọn người bên chúng ta thì sao?” Đổng Đống lo lắng hỏi.
“Tất Kính chẳng phải bị bắt đi rồi sao, tối nay có lẽ là cậu ta cũng nên…” Vệ Đông cảm thấy lời này của mình nghe thật sự rất không có tính người tuy sự thật rõ ràng là như vậy, thế cho nên hắn liền ngậm miệng lại.
“Cho dù thật là chọn một trong đám chúng ta” Hiển nhiên, Chu Hạo Văn hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý gì về mặt “nhân tính” lẫn “đạo đức”, nói thẳng “Hy sinh một người để bảo vệ những người khác, cũng đáng.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Tuy rằng không ai muốn trở thành “kẻ hi sinh” kia, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời này rất có lý.
Sau bữa ăn chiều, nhóm những người ngoài tranh bắt đầu lâm vào trạng thái căng thẳng, nếu như phải chọn người, vậy việc lựa chọn đó sẽ diễn ra khoảng hai tiếng sau bữa chiều.
Ai nấy đều đang ngồi trầm mặc trong góc chờ đợi trong khẩn trương, chợt thấy ngoài cửa chắn rọi vào một chùm ánh sáng trắng ngời như tuyết, nhìn ra liền thấy mấy ngọn đèn lớn ngoài bãi cỏ đều được bật sáng, ánh đèn chiếu rọi khiến cả trang trại sáng rực rỡ như ban ngày, mấy đầu bò khổng lồ dẫn theo mấy đầu bò khổng lồ lạ mặt khác đang bước về phía bên này đi tới, mấy đầu bò lạ mặt bên tay xách theo mấy cái lồng sắt, trong mỗi lồng sắt đều nhốt một người.
“Đây là định làm gì?” Vệ Đông lo sợ lại nghi  ngờ hỏi.
Không ai có thể trả lời hắn, mọi người đều im lặng cảnh giác nhìn chằm chằm bên ngoài.
Rầm một tiếng, cửa trang trại được mở ra, hai đầu quản lý bò bước tới, đi thẳng về phía gian chuồng của mấy người ngoài tranh bọn họ.
“Không…” Trong ánh mắt của Vệ Đông lấp đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng “Nó muốn chọn người…”
Thể hình vô cùng cường tráng, chiều cao cùng sức mạnh chênh lệch cách biệt khiến cho người ta ngay cả ý định chạy trốn cũng không dám hiện ra trong đầu, mọi người chỉ có thể tuyệt vọng cùng bất lực đứng đó, mở trừng hai mắt chờ đợi tử vong giáng xuống.
Mấy đầu bò khổng lồ đi đến trước cửa, cúi đầu nhìn vào bầy người, một con vươn tay thò xuống, lần lượt xách từng người bên trong lên lật qua lật lại xem xét, thi thoảng lại cùng đầu bò bên cạnh thì thầm trao đổi.
Cuối cùng, chúng nó lựa ra cả thảy bốn người.
Đổng Đống, Mạc Mâu, Kha Tầm, cùng Mục Dịch Nhiên.
“Kha Nhi——” Vệ Đông khiếp sợ, cả tinh thần lẫn thể xác đều lạnh lẽo “Tại sao— Tại sao lại là ba người——”
Tiếng gào đến đây đột nhiên im bặt.
Vì sao không thể là ba người?
“Tranh” lại chưa từng quy định, trong một đêm sẽ không chết đi ba người.
“Tần bác sĩ, đánh choáng nó dùm tôi!” Kha Tầm nhìn Tần Tứ rống to.
Nhưng mà, mãi cho đến khi mấy người Kha Tầm bị xách ra bên ngoài, Tần Tứ cũng không thể xuống tay được.
Bốn người bị xách ra ngoài đặt ở nơi bãi đất trống trong trang trại, chỗ này không thấy bày ra bàn lẩu, cũng không thấy đặt thùng gỗ hay đao nhọn, chỉ có mặt đất hoang trống rỗng, hơn mười đầu bò khổng lồ, cùng mấy cái lồng chứa người chúng nó mang trên chân.
Chúng nó đang trò chuyện trao đổi với nhau, có một con cầm ra một thứ nhìn như ống thăm, sau đó mỗi đầu bò đều rút từ bên trong ra một cái thẻ.
Lật thẻ ra cho lẫn nhau cùng xem, hai trong số đó đứng lại, đám bò còn lại đều lùi về sau vây thành một vòng tròn trống giữa trung tâm.
Hai đầu bò đứng giữa cùng nhau đặt lồng sắt trong tay xuống, mở cửa thả người bên trong ra, sau đó nó cầm lồng sắt lùi về sau đứng vào vòng tròn bên ngoài.
Hai người trong lồng sắt đều là nam nhân, cao lớn lại cực kỳ cường tráng, tướng mạo vô cùng hung ác, toàn thân đều tràn đầy mùi máu cùng bạo ngược.
Hai người trừng mắt nhau, nhe nanh hung tợn, mặt đối mặt di chuyển xoay tròn như đang thăm dò, rồi sau đó cơ thể họ đồng thời bùng lên, tấn công đối phương cực kỳ thô bạo, tay đấm chân đá quần nhau, cuối cùng thành một hồi ác chiến.
“Cái đm nó… đây là đang đá gà sao!?” Đổng Đống rốt cuộc hiểu được tình cảnh trước mắt.
Hắn từng ở trên mạng nhìn thấy video quay lại cảnh đá gà, hoàn toàn không có chút hay ho thú vị nào như mọi người đã tưởng.
Mà là những hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn lại tràn ngập máu me, khiến người xem cảm giác cực kỳ khó chịu, cảm thấy rất biến thái.
Video ấy hắn xem cũng đã mấy năm rồi, nhưng trong đầu hắn giống như vẫn còn lưu lại ký ức như in về hình ảnh chết thê thảm của con gà trống kia, thân thể nó nhầy nhụa máu me, tứ chi cũng bị mổ cắn nham nhở.
Hắn không biết là kẻ nào đã nghĩ ra phương thức giải trí biến thái như vậy, tâm lý khoái cảm của bọn họ rốt cuộc đến từ đâu.
Đương nhiên, ý niệm này cũng chỉ là chợt lóe qua trong đầu hắn mà thôi, đối với video kia hắn cũng chỉ đơn giản để lại mỗi hai chữ bình luận “Cái đệt”, mà video ấy loại bình luận thấy nhiều nhất lại là mấy lời trêu ghẹo “Hai gà mổ nhau” vân vân… (*)
Hắn cũng không phải người đa cảm đến nỗi đi đồng tình một con gà, hoặc là tự hỏi suy nghĩ cùng cảm xúc của chúng nó, dẫu sao chúng nó cũng chỉ là gà, một con gia cầm, một loài động vật cấp thấp mà thôi.
Chúng nó cũng sẽ không biết, một con gà trống kiêu ngạo đầy tôn nghiêm nếu chết đi trong trận chiến đối với một con người, cũng chỉ là một con “gà” mà thôi.
Hai nam nhân đánh nhau trong vòng tròn thực lực cao thấp rất rõ ràng, một gã bị đánh đến mặt đầy máu tươi, răng cũng rớt ba bốn cái.
Nhưng mà hắn vẫn còn đang cố hết sức chống đỡ, hợp toàn lực đánh đấm, giống như trong cuộc đời hắn chỉ tồn tại duy nhất một chuyện là đánh nhau vậy.
Đánh nhau, hoặc là chết, hoặc là sống.
Vì thế, hắn chết, bị kẻ có thực lực hùng mạnh hơn, một đấm rồi lại một đấm, đánh chết tươi.
Đám bò khổng lồ vỗ tay huýt sáo, vang lên một trận náo nhiệt ồn ào.
Người chết bị xách ra ngoài ném vào phòng giết mổ, người còn sống bị nhốt trở lại vào lồng sắt, chủ “nhân” của hắn còn cầm thức ăn nhét qua kẽ hở vứt vào trong cho hắn, xem như phần thưởng.
Một vài đầu bò moi ra thứ gì đó thoạt nhìn như tiền đưa cho chủ nhân của người thắng, cũng chấm dứt một ván “đá người” ăn tiền.
Ván thứ hai ngay sau đó liền bắt đầu, lại một con người so với kẻ lúc nãy còn cường tráng cao to hơn được đặt vào giữa sân, đấu với Mạc Mâu đến từ trang trại Ngưu Gia.
Mạc Mâu giống như rất quen thuộc với mấy trường hợp như vậy, hắn hưng phấn lại không chút chần chừ nhằm vào đối thủ của mình “Nam nhân, hậu quả của việc chọc ta nổi giận là cực kỳ nghiêm trọng, ngươi sẽ không chịu nổi, ta sẽ cho ngươi nếm mùi “cậu bé lớn” của ta, ngươi sẽ phải khóc lóc cầu xin ta!”
Mạc Mâu, là thủ lĩnh trước đó của bầy người trong trang trại Ngưu Gia, dẫu cho hắn thua dưới tay Mục Dịch Nhiên, nhưng hắn mạnh mẽ là điều không thể phủ nhận. Hắn cao to, cường tráng, anh tuấn, tràn ngập dã tâm cùng ý chí chiến đấu, kiêu ngạo lại đầy uy hiếp, mà đến cả Kha Tầm cũng không dám xem nhẹ.
Nhưng mà, cường tráng mạnh mẽ như Mạc Mâu, lại bị đối thủ của hắn nốc-ao, chỉ với một nắm đấm.
Đối thủ chỉ tung một đấm, mạnh mẽ hung bạo nhắm thẳng vào giữa đầu hắn, ngay sau đó cả người hắn đều bay ra ngoài, ngã xuống mặt đất run rẩy vài cái, cuối cùng liền bất động.
Đám bò khổng lồ vây xem rộ lên cười thành tiếng, mấy quản lý viên trang trại Ngưu Gia giống như có chút tức giận, chúng nó đắn đo ba con người còn lại trong tay mình, giống như đang xem nên lựa chọn kẻ nào mới có thể đối địch với con người bên kia.
Cuối cùng, ánh mắt của chúng nó dừng lại ở vị thủ lĩnh mới của bầy người mà chúng nó chăn nuôi – Mục Dịch Nhiên.
__________
Chú thích 
(*) Hai gà mổ nhau: thông thường ở bên VN mình í, chơi game thường sẽ gọi các bạn mới chơi hoặc chơi game hơi kém là “con gà”. Từ này cũng chỉ chung mấy người kém cỏi về việc gì đó, thường hay nghe là “đồ con gà” á.
Nguyên văn ở đây là “thái gà”, đây là từ lóng mạng bên TQ ý chỉ là loser, thái gà hỗ trác = loser vs loser, nghĩa là hai con gà mổ nhau.
Emm nói thật chứ tớ thấy cái vụ đá gà chọi chó đấu dế này kia thực sự rất dã man  =A= Nhưn loại đúng là ko có giới hạn, cái qué gì cũng làm ra được…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.