Chương trước
Chương sau
“Trước mắt chúng ta đã biết, điều kiện tử vong của bức tranh này sẽ tăng chồng lên sau mỗi đêm.” Mục Dịch Nhiên nói “Điều kiện đầu tiên, là không thỏa mãn được nhân số trong lều. Chúng ta có mười ba người, lại bị quy định chỉ có thể hai người cùng một lều, cũng tức là có một người bị bài trừ ra bên ngoài. Nếu nhìn dưới góc độ bối cảnh tôn giáo, việc này đại biểu cho hành vi gì?”
Tần Tứ ánh mắt giật mình “Bài trừ dị kỷ!”
Sa Liễu cũng bừng tỉnh đại ngộ “Không sai! Chính là như vậy! Bất luận là giáo phái nào cũng tuyệt đối không cho phép giáo đồ có dị tâm tồn tại, phải bảo trì sự tinh thuần của tín ngưỡng trong giáo. Nếu đã không tín ngưỡng, vậy gia nhập vào giáo làm gì? Kẻ dị kỷ đương nhiên phải bị bài trừ!”
“Dùng nhân số trong lều để biểu đạt hành vi bài trừ dị kỷ, đây là biểu hiện mang tính tượng trưng cho hành vi của các giáo phái tôn giáo,” Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Sau khi bài trừ dị kỷ, liền tiến vào tầng sàng lọc thứ hai, cũng chính là đêm thứ hai. Ở đêm thứ hai, việc bài trừ dị kỷ vẫn sẽ tiếp tục, mà không phải chỉ diễn ra trong nhất thời, điều này cũng phù hợp với cách làm của các giáo phái trong thực tế. Đồng thời lại tiến thêm một bước tinh lọc bên trong giáo phái, vì thế những kẻ tâm không thành, cũng tức là không tự tay chuẩn bị tế vật, sẽ bị lựa chọn cũng như loại trừ.”
Tần Tứ gật đầu “Điều này cũng phù hợp với cách làm thực tế của các giáo phái.”
“Sau khi loại bỏ những kẻ tâm không thành, bắt đầu tiến vào tầng sàng lọc thứ ba. Mà vào ngày hôm qua, mọi người đã thu thập đầy đủ toàn bộ tế phẩm —— giả thiết là tất cả các tế phẩm đều chính xác. Tôi cho rằng, tình huống này có thể xem như chúng ta mong muốn nghênh đón tế tự sớm.” Mục Dịch Nhiên nói tiếp.
“Đích xác,” Tần Tứ trầm ngâm “Người nọ nói tế tự sẽ cử hành vào ngày thứ bảy, nếu chúng ta đến ngày thứ sáu mới chuẩn bị xong tế phẩm, như vậy sang ngày thứ bảy sẽ nghênh đón tế tự, nhưng thực tế là chúng ta ngày hôm qua đã thu thập đầy đủ tế phẩm, liền xem như tiến vào trạng thái sẵn sàng có thể nghênh đón tế tự bất cứ lúc nào.”
Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên trở nên sâu xa “Mà theo tôi được biết, Sa Đà Giáo có một phân nhánh, nơi đó trước khi tế tự sẽ có một quy trình “nhân tế” (*),mà kẻ được chọn làm “nhân tế” sẽ là tín đồ thành kính nhất của giáo. Dù sao đối với các tín đồ mà nói, dùng bản thân hiến tế chính là thể hiện thành kính cực hạn nhất, là vinh hạnh vô cùng, cũng là phương thức quang vinh nhất để chúng thần tiếp dẫn và độ hóa.”
Sa Liễu gật đầu liên tục “Đúng là như vậy, đó cũng là ân điển thần ban cho tín đồ. Theo góc độ của thần mà nói, kia không phải là sát hại tín đồ, mà là thành toàn, tiếp dẫn cùng độ hóa.”
“Nói.. Nói vậy nghĩa là “thứ” kia nó nghĩ nó đang làm chuyện tốt hay gì?” Vệ Đông trố mắt nghẹn họng “Rồi bức tranh này vốn là mang ý nghĩa lời cầu khẩn kiền thành cùng nguyện vọng cam tâm hiến dân chính mình bản thân hay gì?”
“Nhưng chúng ta đâu phải là tín đồ,” Mẹ Cảnh kinh sợ “Nó giết chúng ta có ích lợi gì đâu!”
“Chuyển hóa những kẻ không phải tín đồ trở thành tín đồ, không phải mục đích vốn có của truyền giáo sao?” Sa Liễu sầu não nói.
“Nói vậy, hành động chuẩn bị tế phẩm của chúng ta ngược lại trở thành một loại ám chỉ muốn tự biến bản thân thành vật cung phụng dâng lên cho Hắc Thi Thiên?” Tần Tứ vẻ mặt phức tạp nói.
“Sau khi tế phẩm được chuẩn bị đầy đủ,” Mục Dịch Nhiên tiếp lời “Xem như ân điển, đêm qua, Hắc Thi Thiên chọn ra tín đồ kiền thành nhất, lấy thân hiến tế. Đồng thời, hai điều kiện sàng lọc là bài trừ dị kỷ cùng tinh lọc tín đồ vẫn như cũ tồn tại, cho nên Lý Tử Linh không thể may mắn thoát chết.”
Mọi người nghe vậy kinh ngạc sợ hãi, Tần Tứ trầm thấp thanh âm “Nói như vậy, Chu Bân là tín đồ kiền thành nhất nên bị lựa chọn… Ngẫm lại cũng rất có đạo lý, đối với chuyện chuẩn bị tế phẩm, Chu Bân quả thực chủ động hơn chúng ta nhiều lắm, cũng có gan dám ra tay.”
Sa Liễu lại do dự liếc nhìn Kha Tầm một cái, ấp úng nói một câu “Nhưng đêm qua Kha Tầm chẳng phải không thỏa mãn được điều kiện nhân số trong lều lại vẫn bình an vô sự sao, việc này phải giải thích thế nào?”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên.
“Đúng đó, tại sao nhỉ? Cái tên kia đứng trên đỉnh đầu nhìn tôi thật lâu, rõ ràng là rất muốn thò tay bắt tôi ra ngoài.” Kha Tầm nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Không lẽ nó cũng giống như anh, cực kỳ ghét bỏ tôi?”
“…” Mục Dịch Nhiên vẻ mặt lạnh lùng “Tôi nói rồi, trên đời này e là không có bất cứ sức mạnh nào có thể vượt qua sức mạnh của tín ngưỡng. Thần chính là dựa vào tín ngưỡng mà tồn tại. Mà tín ngưỡng là một loại tinh thần lực, tôi nghĩ thứ có thể đối kháng tinh thần lực chỉ có thể là tinh thần lực. Đêm qua nó đứng trên đỉnh lều của cậu lâu như vậy, có thể là do nó cảm nhận được sức mạnh có thể đối kháng lại nó.”
“Cho nên ý của anh là, tôi đã dùng tinh thần lực của mình… chiến thắng nó?” Kha Tầm nhướng nhướng mày.
“Hoặc cũng có thể là do không thắng có,” Mục Dịch Nhiên vẫn lạnh mặt “Một kẻ không có tín ngưỡng lẫn tinh thần lực ở trong mắt một vị thần linh cần tồn tại nhờ vào tín ngưỡng, có lẽ cũng chẳng khác gì một khối đá cứng đến không có kẽ hở cũng nên.”
Kha Tầm vẻ mặt “xương xương” nói “Anh đẹp trai, anh nói cái gì cũng đúng hết.”
Mục Dịch Nhiên ghìm mặt không đếm xỉa tới người nào đó.
Sa Liễu lại có vẻ như rất tin vào lời này, kềm không được truy hỏi Kha Tầm “Anh nhất định có tín ngưỡng đúng không? Anh tin giáo nào?”
Kha Tầm ngửa đầu nhìn lên không trung, vẻ mặt khẽ cười “Tín ngưỡng của tôi có lẽ không thích hợp với em đâu, hơn nữa, dù cho tin tưởng giáo nào, tin vào thần nào, trước hết em phải biến tinh thần lực của mình mạnh hơn… Hoặc là, cũng biến mình thành một khối đá cứng.”
Sa Liễu cắn cắn môi, nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Tôi không muốn chết, hơn nữa ý niệm muốn sống cực kỳ mãnh liệt, đây có xem như tinh thần lực không?”
Mục Dịch Nhiên thản nhiên đáp lại “Ở đây ai cũng không muốn chết, ai cũng muốn sống sót, về điểm này tôi tin chắc là ý niệm của Chu Bân cũng không kém cô là bao đâu. Hai vợ chồng Cảnh đại ca thân là phụ mẫu, niệm lực sống sót vì khát vọng muốn bảo vệ con mình, có thể còn mạnh hơn cô gấp mấy lần.”
Sa Liễu sắc mặt tái mét “Vậy…. Vậy phải làm sao mới có thể được như Kha Tầm?”
Mục Dịch Nhiên vẻ mặt “không muốn nói”, nhưng nhìn mọi người đều đang ngóng chờ đáp án từ mình, chỉ phải lạnh mặt nhạt giọng nói “Theo tôi, sức mạnh tín ngưỡng, hay là tinh thần lực hoặc là niệm lực, chính là chỉ toàn bộ sức mạnh tinh thần mà một người sở hữu, tiềm tàng bên trong chính bản thân họ.”
“Sức mạnh ấy một khi chưa đến lúc bộc phát, đến cả bản thân ta cũng không cách nào đánh giá nó mạnh hay yếu.”
“Có lẽ, nó mạnh hơn so với cô nghĩ, cũng như mọi người thường hay nói, tiềm lực của con người là vô hạn, có điều bản thân cô không biết mà thôi.”
“Hoặc cũng có thể, nó yếu đến mức khiến bản thân cô cực kỳ không hài lòng, chỉ là cô tự đánh giá cao chính mình.”
“Cho nên tôi không thể giúp cô xác định, liệu cô có thể giống Kha Tầm đối kháng với thứ kia không. Nếu cô muốn biết, chỉ có thể tự mình nếm thử, còn thành công hay thất bại khả năng là nửa này nửa kia.”
Sa Liễu không dám nếm thử, nên đành phải nhìn sang Vệ Đông, giống như kiếm đồng minh cùng mặt trận.
Vệ Đông “…”
“Tôi nghĩ có lẽ Tiểu Kha là trường hợp đặc biệt,” Tần Tứ suy nghĩ thật lâu mới mở lời “Nếu như bất cứ ai cũng đều có thể chống lại tín ngưỡng của ma thần, như vậy sự tồn tại của thần cũng không còn ý nghĩa nữa. Tôi cho rằng trong chúng ta sẽ không có người thứ hai làm được giống như Tiểu Kha vậy, cho nên việc cấp bách trước mắt vẫn là suy nghĩ cách làm sao để đối phó với nó đêm nay, cùng với tìm ra manh mối có liên quan đến ấn chương.”
“Đúng đó, từ hồi còn cắp sách đến trường tui đã thấy bản thân mình dễ mất tập trung rồi, chắc không có chuyện “rút ra” tinh thần lực đi đối chọi với thần ma gì đó đâu,” Vệ Đông vội vàng tiếp lời “Vẫn là mau chóng nghĩ phương pháp đi, đêm nay sợ là lại phải chọn ra một người để hiến tế, với cả chia lều nữa, hiện tại còn lại chín người, nếu vẫn như cũ ba người một tổ nói không chừng phải hiến tế tới ba người đó.”
Mẹ Cảnh cùng ba Cảnh nghe vậy liền sốt ruột, mẹ Cảnh dậm chân “Vậy phải làm sao đây, nghe các cô cậu nói nãy giờ, không chuẩn bị tế phẩm sẽ chết, chuẩn bị tế phẩm cũng chết, thực sự là không có đường sống mà!”
Vệ Đông cười khổ một tiếng “Không có đường sống mới là bình thường đó chứ, đừng quên nơi này là tranh, nó gom chúng ta vào chính là vì để dùng mọi phương pháp hại chết chúng ta, nằm mơ nó mới mở một con đường sống thênh thang cho chúng ta. Cơ bản mà nói đám người chúng ta đều là phải chạy giữa cửu tử tìm ra nhất sinh, đường phía trước lẫn sau lưng đều là đường chết, phải ở đường chết mở ra con đường sống mới thoát được.”
Sa Liễu nhìn Mục Dịch Nhiên “Về ấn chương, Mục ca có ý tưởng gì không?”
Mục Dịch Nhiên nói “Tôi chỉ biết tác giả bức tranh Cừu Kiện là một giáo đồ Sa Đà cuồng nhiệt, ấn chương của hắn rất có thể ẩn giấu ở nơi có liên quan đến tôn giáo.”
“Có khi nào ở trong Sa Đà Miếu không?” Ba Cảnh hỏi.
“Cũng có thể là ở trên các pháp khí dùng trong tế tự…” Tần Tứ nói.
“Có… có khi nào là ở Thiên Táng Đài không?” Sa Liễu nói “Dù sao nơi đó cũng là nơi linh hồn các tín đồ thăng hoa…”
Tần Tứ khẽ gật đầu “Chúng ta không thể đứng đây nói ngoài miệng thôi, phải mau chóng hành động, đi tìm kiếm ở những nơi mà chúng ta nghĩ đến. Ba người nhà Cảnh đại ca có thể thử tìm kiếm ở thôn xóm lân cận quanh đây. Còn Triệu Đan tạm thời để cô ấy ở lại đây đi, tôi nghĩ cô ấy sẽ khó mà lập tức gượng dậy từ cái chết của Chu Bân. Còn lại năm người chúng ta chia làm hai tổ, một tổ đi tìm bên Thiên Táng Đài, một tổ đi các miếu Sa Đà ở xung quanh tìm kiếm, buổi chiều cố gắng trở về sớm, nếu như không có thu hoạch gì chúng ta còn phải tập trung lại suy nghĩ biện pháp ứng phó với đêm nay.”
Mọi người không ai dị nghị, xét thấy Thiên Táng Đài cách khá xa, nên để nam tính thể lực tốt đi đứng nhanh nhẹn phụ trách, thế là Tần Tứ chủ động xung phong, lại hỏi ba người Kha Tầm ai muốn đi cùng mình.
Mục Dịch Nhiên nói “Tôi phải đi vào miếu hỏi thăm vài việc.”
Kha Tầm nhìn đối phương, lại nhìn Vệ Đông, cuối cùng cười nói “Tôi đi với Tần bác sĩ vậy, ba người bọn họ đi kiếm bên thôn.”
Mọi người chia tổ xong, lập tức phân nhanh hành động, vì mạng sống của bản thân, dốc toàn lực ứng phó.
***
Còn cách một lúc trước khi trời sụp tối, Kha Tầm cùng Tần Tứ trở lại khu lều trại, thấy đa phần mọi người đều có mặt, chỉ thiếu mỗi Mục Dịch Nhiên.
Triệu Đan giống như khóc đến ngất xỉu, bị xếp nằm trong góc lều.
“Mục Dịch Nhiên đâu?” Kha Tầm hỏi Vệ Đông.
“Sáng sớm vừa rời khỏi đây liền bỏ hai tụi tao đi mất tiêu,” Vệ Đông buồn bực “Chẳng biết chui cái xó nào rồi, tụi tao chạy vòng vòng quanh mấy cái miếu, không tìm được cái gì có vẻ giống như ấn chương.”
“Cảnh đại ca thế nào?” Tần Tứ hỏi.
Ba Cảnh vẻ mặt ảm đạm lắc lắc đầu “Tìm hết các nhà cùng lều trại xung quanh đây rồi, không phát hiện được gì.”
Sa Liễu hỏi Tần Tứ “Còn các anh? Có tìm bên Thiên Táng Đài không?”
“Tìm rồi, không có gì cả.” Tần Tứ nặng nề nói.
“Làm sai bây giờ…” Mẹ Cảnh lo lắng “Còn chỗ nào chưa tìm không? Ấn chương ở đâu?”
Không ai đáp được lời bà, không khí trong lều chìm vào trầm mặc.
Lúc trời gần tối đen, Mục Dịch Nhiên mới trở lại, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của mọi người, hắn thản nhiên mở miệng “Đám tế phẩm mà mọi người đã chuẩn bị, tốt nhất là nên vứt bỏ đi.”
Tần Tử ánh mắt ngưng lại “Cậu thăm dò được thông tin chính xác rồi?”
Mục Dịch Nhiên nói “Không có, ngôn ngữ không thông vẫn là trở lại lớn nhất. Nhưng là, tôi cầm theo vài loại thực vật bản địa mà hôm qua tôi và Kha Tầm hái được đi vào miếu, trưởng lão liền tỏ vẻ muốn lấy đi mấy thứ ấy, giống như muốn dùng chúng nó để làm gì, nhưng trước đêm nay sợ là không biết được, chỉ có thể đợi đến sáng mai.”
“Còn về vì sao tôi bảo mọi người nên vứt bỏ mấy tế phẩm đã chuẩn bị, là do trên đường trở về tôi nghĩ đến, cá nhân tôi cho rằng những tế phẩm này không giúp ích gì được cho chúng ta.”
“Trước đó tôi có nói, thứ kia dựa vào tế phẩm lớn mạnh chính mình, chúng ta không thể xác định một khi nó lớn mạnh đến mức mà nó muốn thì sẽ xảy ra tình huống thế nào, càng không biết liệu đó có phải là một hồi tai vạ ngập đầu đối với chúng ta hay không.”
“Hơn nữa chúng ta cũng biết, dù có chuẩn bị tế phẩm hay không vẫn sẽ bị thứ kia lựa chọn giết chết, như vậy so với việc giữ lại làm cho nó lớn mạnh, chi bằng vứt bỏ hết đi.”
Sa Liễu có chút do dự nhìn hắn, ấp úng nói “Nhưng mà… tôi lại cho rằng, nếu như chúng ta giữ lại tế phẩm, thứ kia sẽ chỉ chọn ra một người trong số chúng ta, hoặc là vài người, nhưng nếu chúng ta đem vứt bỏ hết toàn bộ tế phẩm, rất có thể toàn bộ chúng ta đều sẽ chết hết…”
Mục Dịch Nhiên biểu tình không chút biến đổi, nhạt giọng nói “Giữ hay không tự mọi người quyết định, tôi chỉ đưa ra đề nghị mà thôi.”
Sa Liễu không nói gì nữa, cúi đầu dùng góc áo lau tròng kính.
__________
Chú thích 
(*) Nhân tế : tế sống người
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.