*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mày nói vậy là có ý gì!?” Lưu Vũ Phi bổ nhào tới, giơ nắm đấm lên.
Kha Tầm người cao tay lại dài, không đợi nắm tay của Lưu Vũ Phi quơ đến trước mặt đã vươn tay chắn trước mặt hắn, năm ngón xòe ra túm lấy đầu Lưu Vũ Phi, tùy ý đẩy hắn qua một bên, khiến hắn cả người loạng choạng suýt té nhào.
“Đông Tử, tới mày.” Kha Tầm nói.
“Lời tui muốn nói cũng giống Kha Nhi,” Vệ Đông nói “Tui chỉ là một người bình thường, không có ưu điểm cũng không tinh thông cái gì, điều duy nhất tui có thể cam đoan là không cắn bậy người khác.”
“Đông Tử còn là dân designer,” Kha Tầm bổ sung giúp đối phương “Chuyên ngành là mỹ thuật, có cái nhìn chuyên nghiệp cùng góc độ độc đáo với tác phẩm mỹ thuật, nghiên cứu thế giới trong tranh gì gì đó, có thể xem như là đúng chuyên ngành của nó.”
Vệ Đông nghĩ, đúng chuyên ngành cái con khỉ á…
Bác sĩ liếc nhìn ông chủ bán bánh rán đứng cạnh “Còn ông, có gì muốn nói không?”
Ông chủ trợn to đôi mắt tràn đầy tơ máu hô lên “Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết, van xin các người làm ơn đừng chọn tôi, tôi không muốn chết.. không muốn chết…”
Thấy đối phương lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy lời như vậy, bác sĩ cũng không hỏi nữa, cuối cùng quay sang Mục Dịch Nhiên “Đến phiên anh.”
Mục Dịch Nhiên chỉ nói một câu “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-pho/261443/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.