*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Anh ơi.
Người đàn ông xoay người nhìn cô bé đứng tới hông mình. Anh mỉm cười khuỵ gối xuống, xoa đầu bé
- Cô bé, gọi anh có gì không?
Cô bé hai má núng nính, hồng hào. Đáng tiếc trên người là bộ quần áo cũ kĩ, có vài chỗ còn rách rưới. Trên tay bé còn cầm một giỏ hoa oải hương tươi mơn mởn. Bé đưa nó đến trước mặt anh
- Anh ơi, anh mua giúp em đi. Mua để tặng người anh yêu nhất.
Trịnh Thiên Vỹ im lặng, trong ánh mắt ẩn chứa chút bi thương. Bé thấy vậy thì xụ mặt nhìn anh
- Anh ơi, có phải em nói sai gì hay không?
Trịnh Thiên Vỹ xoa đầu bé, mỉm cười
- Không có. Anh mua hết cho em.
Bé thấy anh mua hết thì vui lắm, con ngươi sáng lên.
Trước khi đi, cô bé nói với anh
- Anh ơi, chúc anh và người anh yêu mãi hạnh phúc.
Trịnh Thiên Vỹ nhìn bóng lưng nhỏ nhắn rời khỏi, mới dời tầm mắt lên những đóa hoa oải hương tím kiêu sa.
Anh khẽ ngước mặt nhìn bầu trời đầy mây trắng, nơi đó...có người anh yêu...
Bàn chân bước thật chậm đến nơi nghĩa địa, anh dừng lại trước chiếc mộ của một cô gái.
Cô gái có gương mặt thanh tú, nở nụ cười đẹp như nắng xuân dịu dàng.
Cơ thể Trịnh Thiên Vỹ khẽ run. Anh vươn tay chạm lên gương mặt ấy, trái tim không nhịn được lại đau nhói.
Là lần thứ mấy rồi?
Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-oai-huong/1490420/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.