Gió đêm rét mướt, mưa phùn tí tách rơi, lúc hai người vừa đi ra khỏi cửa, Hạ Như Họa liền gạt tay Ngụy Như Phong ra.
Ngụy Như Phong kinh ngạc nhìn cô, Hạ Như Họa đứng dưới ánh đèn đường, không nói một câu.
“Chị, lần sau chị đừng tới chỗ này nữa, trong đó phức tạp lắm, em sợ chị gặp chuyện không hay.”
Ngụy Như Phong lấy túi xách trong tay cô, nói.
“Chỗ này thì sao? Em cũng biết chỗ này không tốt? Em xem đi, trong đó toàn là hạng người nào… Em còn giao du với bọn họ, vậy thì…vậy thì so với A Phúc có khác gì nhau đâu?”
Mắt Hạ Như Họa ngấn lệ, ngửa đầu nhìn cậu nói.
“Chị, em không có bản lĩnh, Trình Hào đã giúp chúng ta, em cũng nên tới đây làm việc cho ông ấy.
Ông ấy đối đãi không tệ, em cũng không có làm chuyện gì xấu.”
“Nhưng hôm nay cảnh sát lại đến trường điều tra rồi! Như Phong, em đừng làm nữa được không? Cùng lắm thì chị bỏ học, chúng ta cùng nhau đi làm thuê, kiếm tiền trả cái nợ ân tình này cho ông ấy!”
Hạ Như Họa nắm chặt tay cậu nói.
“Chị…”
Ngụy Như Phong đang định nói gì đó bỗng đột nhiên ngừng lại, cậu ôm Hạ Như Họa, nhanh chóng lùi về phía sau ngọn đèn, ẩn mình vào trong một góc chật hẹp trong hẻm nhỏ.
Hạ Như Họa buồn bực nhìn cậu, Ngụy Như Phong dùng tay ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, sau đó lập tưc có giọng nói của hai người đàn ông chậm rãi truyền ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-no-giua-he-hoa-khai-ban-ha/2493041/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.