Sau khi gặp Tô Đồng, Hạ Như Họa trở về nhà.
Mấy tiếng đồng hồ đi bộ không khiến cô cảm thấy uể oải, vì dọc đường cô còn bận suy nghĩ chuyện giữa mình và Ngụy Như Phong.
Hạ Như Họa nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, nhớ lại chuyện họ đã nắm chặt tay nhau từ nhỏ cho đến lớn, nhớ lại chiếc áo khoát da cũ nát của cậu, nhớ lại chiếc bánh ú nhân đậu, nhớ lại cảnh cậu đưa cho cô từng tờ từng tờ nhân dân tệ, nhớ lại nụ hôn của cậu, nhớ lại nỗi bi thương và tuyệt vọng trong mắt cậu… Cuối cùng, ba chữ Ngụy Như Phong cứ quanh quẩn mãi ở trong lòng cô, cảm giác đau xót dâng trào.
Lúc đứng trước cửa nhà, Hạ Như Họa thầm nghĩ, mình yêu Ngụy Như Phong.
Có thể mùi vị tình yêu mang theo sự cấm đoán kia khiến cho nội tâm của Hạ Như Họa bị dày vò, khiến cho Ngụy Như Phong đi lầm đường.
Thế nhưng so với việc mất đi mãi mãi, Hạ Như Họa thà lựa chọn sự dày vò.
Ngụy Như Phong đã phạm sai lầm, nhưng cậu vẫn có thể sửa chữa, Hạ Như Họa thực sự muốn cùng cậu chấp nhận hình phạt.
Cho dù là bao lâu, cho dù cô độc thế nào, cho dù bất lực đến đâu, cô cũng nguyện ý đợi chờ.
Họ đều không phải là người xấu, yêu nhau cũng không phải là chuyện xấu xa gì.
Họ chỉ có một ước mơ bé nhỏ, cho dù bị người đời đánh giá là hèn mọn thì đối với họ, điều đó lại thực sự trân quý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-no-giua-he-hoa-khai-ban-ha/2493015/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.