Bắt đầu từ ngày ấy, vì muốn có thể ở lại bên cạnh MộcSách, tạo ra cơ hội làm cho anh thay đổi tâm ý, Hạng Nam phát huy bản lĩnh sởtrường của mình – -mặt dày mày dạn, nằm vạ nằm vật chứ nhất định không chịu đi.
Đối với Hạng Nam, Mộc Sách từng có kinh nghiệm nên cóthể thờ ơ được, nhưng những người khác thì không phải. Mỗi ngày đều thấy hắn cầmmột chiếc khăn mặt, xướng vài điệu tang thương rồi rơi lệ ào ào, Hoa thẩm bịhắn khóc đến mềm lòng. Tờ ngân phiếu mỏng trong tay áo hắn, một ngày lại mộtngày không nương tay phóng ra, khiến hai tay Hoa thúc đều phát run, trong miệngcứ mắng chửi mãi: Đồ con thỏ, thằng nhãi con đúng là phá sản mà!
Vì thế, trước thế công bất khuất của gã họ Hạng, họhàng xa của nô nhân, hắn cọ cọ, cuối cùng cọ đến mức Tô Mặc phải mở miệng đápứng cho hắn một cơ hội vào ở trong nhà. Từ vị trí một mình lây lất bên ngoàikho chứa củi, thăng một mạch đến ở trong khách phòng sát vách với phòng của MộcSách.
Mỗi đêm, sau khi Mộc Sách đã hoàn thành tất tần tậtcác việc vặt vãnh trong nhà, Hạng Nam sẽ chọn đúng thời cơ, kéo Mộc Sách vàophòng nói huyên thuyên đông tây. Nhưng Mộc Sách trời cho cá tính nói một làmột, mặc cho hắn nói toạc cả miệng cũng không cần quản gia nghiệp của Hạng gianhà hắn. Điều này làm cho Tô Mặc nhìn thấy cũng phải liên tiếp thở dài, cũngchỉ có thể để mặc bọn họ giằng co qua lại mà thôi.
Thời gian cứ như vậy bị Hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nho/2779316/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.