Chương trước
Chương sau
Tống Minh Hoa không phải lần đầu trèo tường sang Dương Hoa Các. Trừ phi Tống Thế Dương không có ở trong viện, nếu không thì nàng chỉ cần ở bên kia leo lên, sang tới bước từ tưởng trèo xuống, sẽ là thay thành một phát nhảy vào lòng Tống Thế Dương.

Tống Thế Dương sức lực không nhỏ, để tiếp được Tống Minh Hoa, dư dả.

Tống Minh Hoa cũng không muốn cọ xát chậm chễ, sau khi Tống Thế Dương đã đứng vững lại, vội vàng từ trong lòng ca ca nhảy xuống. Tống Thế Dương nhìn muội muội trang phẫn đã được một lát. Hắn cũng không nghi ngờ tài trang điểm của nha hoàn Tiểu Đông, tuy rằng không từng tận mắt chứng kiến, nhưng Tống Minh Hoa đã tin tưởng không nghi ngờ như vậy, hắn cũng đi theo đánh giá cao. Đúng như dự đoán, Tống Thế Dương âm thầm cân nhắc, với bộ dạng như vầy, có lẽ sẽ gạt được tất cả mọi người trừ Đại phòng và phụ thân.

Chính là, trang điểm cũng quá buồn cười chút.

Tống Thế Dương khóe môi không khống chế được mà vểnh lên trên, lại đưa tay ra nhẹ nhàng chỉnh chỉnh búi tóc của Tống Minh Hoa.

“Ai, ca, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh kẻo lệch mất múi giờ hoàng đạo.”

Nhưng Tống Minh Hoa không có tâm tình cho việc này.

Nàng vì ngày hôm nay diễn ra thật suôn sẻ trôi chảy, còn cố ý từ đầu năm đi dâng hương lễ chùa xem bói một quẻ, chọn ra ngày hôm nay, lại chọn ra giờ khắc này.

Tống Minh Hoa hưng phấn đến mức hai mắt lóe ra quang mang. Tống Thế Dương biết nghe lời phải mà thu hồi cánh tay, liền đã bị một bàn tay mềm mại gắt gao nắm lấy. Tống Minh Hoa tuy tự giác mình đã chu toàn mọi việc hoàn mỹ, vẫn không muốn đường đường chính chính đi đường to đến cái lỗ chó đó. Nàng dựa vào việc cái lỗ chó đấy ở ngay sau Dương Hoa Các một đoạn ngắn, toàn bộ quá trình lôi kéo Tống Thế Dương hết trèo lại bò. Tống Thế Dương toàn bộ hành trình còn rất hoài niệm nhớ lại những chuyện hồi bé, hắn cũng là bị cưỡng chế vận động mạnh như thế này. Nhớ nhớ, lại có chút muốn cười.

Quãng đường không dài, cả hai rất nhanh đã tiếp cận được đến cái lỗ chó mà Tống Minh Hoa nhắc mãi.

Cái lỗ chó nằm ở phía sau hai tòa viện còn bỏ trống của Tống phủ, lại bị đống hoa hoa cỏ cỏ cùng cây cối che khuất. Tống Minh Hoa đã đích thân giám sát Tiểu Xuân đào trong vòng một tuần, kích thước vừa vặn, cũng rất ẩn nấp. Tiểu Xuân đã chui từ trong ra một lần, cho ra nhận xét là rất tốt. Chui từ lỗ chó ra sẽ là một cái ngõ chật hẹp, đó cũng chính là khoảng cách giữa Tống phủ và cách vách Dung phủ. Dung phủ tường cao vô cùng, hậu viện cũng rất hỗn loạn, là một trong số những nơi cung cấp cốt truyện để cho Tống Minh Hoa giải trí cho đỡ buồn, ta tạm không nói đến nó. Tóm lại, chỉ cần chui từ lỗ chó ra là xong chuyện.

Tống Thế Dương lôi kéo Tống Thế Dương chui vào lùm cây, sau đó hai người cùng ngồi xổm vén ra hoa lá, để lộ ra cái lỗ chó không hề nhỏ. Tống Thế Dương từ khi nhìn đến cái bụi hoa và lùm cây là đã có cảm giác “thì ra là thế”. Vào năm ngoái, Tống Minh Hoa đột nhiên cầu hắn mua một đống hoa vừa đẹp vừa to, sau đó là một ít hoa nhiều gai nhọn, cuối cùng đao to búa lớn trồng một đống hoa và cây ở cuối nhà, còn ra lệnh cho mọi người không ai được sờ vào hoa cỏ của mình. Tống Thế Dương khi đó thực ra đã có trực giác là nàng muốn làm gì, nhưng hắn cũng không có chọc thủng, chỉ như thường mua hoa mua cây. Tống Thế Dương nhìn trước mắt cái lỗ đen sì, nhất thời trầm mặc. Tống Minh Hoa kì thực đôi khi cũng rất quái dị. Ví dụ như lần này, bọn họ rõ ràng có thể trèo tường, thậm chí là ngang nhiên đi ra từ cửa lớn, nàng cứ nhất định phải dùng biện pháp tổn hại chui lỗ chó, may mắn hắn cũng không có thói ở sạch. Tống Thế Dương đoán, muội muội kỳ thực là muốn hưởng thụ quá trình vụng trộm, lén lút trốn ra trốn vào.



Tống Minh Hoa chà sát hai tay vào nhau, lại hít một hơi thật sâu. Sau khi làm xong bước chuẩn bị tâm lý mà nàng tự đặt ra trong lòng cho mình, Tống Minh Hoa có chút hưng phấn nói.

“Ca, ngươi theo sau, ta ra trước.”

Tống Minh Hoa nói xong, chầm chậm chui xuống cái lỗ chó. Tường nhà của Tống phủ không phải rất dày, lỗ chó cũng được đào rất thoáng mát. Nhưng nàng phải bảo vệ lớp trang điểm trên mặt, đi được rất chậm. Chừng ba phút sau, Tống Minh Hoa từ lỗ chó bò ra ngoài.

Nàng ra ngoài một cái liền phải liên tục phủi bụi bẩn trên quần áo, sau đó lại phủi sạch một ít bụi trên tóc. Làm xong bước tổng vệ sinh, Tống Minh Hoa mới có thì giờ nhìn bốn phía xung quanh.

Không gian thực chật hẹp, có lẽ chỉ đủ cho hai người đứng song song sát nhau. Đường đất có chút bẩn, hai bên trái phải là hai bức tường, đằng sau cũng là một bức tường, vẫn là của Dung phủ quẹo sang. Đằng trước… Tống Minh Hoa hai tay xoa vào nhau, hưng phấn nhìn chằm chằm vào đầu ra của lỗ chó.

Tống Thế Dương ngay lập tức đã xuất hiện, sau đó chui ra. Tống Minh Hoa nhìn hắn chỉ bị dính một chút bụi đất, còn lại không có gì đáng ngại. Tống Thế Dương đầu tiên là nhìn lướt qua Tống Minh Hoa. Sau đó là công cuộc tổng vệ sinh bùn đất, cuối cùng một đôi chủ tớ mới toanh đã ra lò tại chỗ.

Tống Minh Hoa hai tay chắp trước ngực, nở một nụ cười, thanh thúy nói.

“Bát thiếu gia, nô tài nhất định sẽ tận tâm hầu hạ người.”

Giọng nói là không thể lừa người, nàng sẽ phải giả vờ làm người câm trong suốt quá trình dạo chơi.

“Khi ngươi theo hầu, bổn thiếu gia xưa nay yên tâm nhất.”

Tống Thế Dương cũng đáp lại. Hắn nhìn dáng vẻ nghiêm trang bắt chước của muội muội, trong lòng cảm thấy đáng yêu cực kỳ. Tống Thế Dương toan đưa tay ra nhéo nhéo má Tống Minh Hoa, nhưng là nửa đường nhớ ra không thể đụng vào lớp trang điểm, liền sửa vì xoa xoa đầu. Tống Minh Hoa yên lặng để cho Tống Thế Dương xoa trong chốc lát. Tống Thế Dương sau đó thu tay, đi ra phía trước, cả hai một trước một sau cùng nhau hướng đến con đường rộng mở ở đằng trước Tống phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.