Ngủ một giấc tương đối lâu, Tống Minh Hoa tỉnh dậy liền thấy mình đang tựa như bạch tuộc ôm lấy Tống Thế Dương, hai chân hai tay, tất cả đều dùng sức. Chưa hết, còn ngủ hăng hái đến mức chảy cả nước miếng ra vai người ta. Tống Minh Hoa gãi gãi đầu tóc rối tung (khi nãy trong lúc ngủ đã gỡ trâm và dây buộc ra cho nhẹ đầu),vẻ mặt bình tĩnh nhìn vùng vai còn hơi hơi ướt nước của Tống Thế Dương. Dù sao cũng là lần thứ n, nàng đã có kinh nghiệm đối mặt, cũng không có gì to tát. Vì hiếm hoi lắm mới có một ca ca như bước ra từ trong mộng, Tống Minh Hoa từ nhỏ đến lớn đều rất rất bám dính Tống Thế Dương. Nàng cùng Tống Thế Dương thi thoảng vẫn hay vào thư phòng của Uy Nhuy Viện, hoặc thư phòng của Dương Hoa Các (viện riêng của Tống Thế Dương, sát vách Uy Nhuy Viện) ngủ trưa cùng nhau, nhưng không thường xuyên, vì Tống Minh Hoa không thích ôm ôm ấp ấp trên ghế lắm, rất chật chội. Chuyện thường xuyên hơn xảy ra là Tống Minh Hoa trộm trèo qua cửa sổ từ phòng ngủ của mình sang sân sau Dương Hoa Các, rồi đến phòng ngủ của Tống Thế Dương. Hai đứa vừa nằm vừa tán gẫu, hoặc không có việc gì nằm chơi, chơi cờ chơi bài, vẽ tranh đánh đàn gì đó rồi ngủ trưa. Tới buổi tối thì đương nhiên là giường của nhà ai viện của người ấy nằm, không thể làm bậy.
Tống Minh Hoa hiện tại đang coi Tống Thế Dương như nệm làm bằng thịt người, ngồi chống tay xuống bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nguyen/3357945/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.