Tống Minh Hoa tỉnh dậy, đã là đến giờ cơm trưa. Trong phòng đã sớm không còn bóng dáng Diệp phu nhân và Tam tỷ tỷ, chỉ có đứng ở ngay phía sau nàng Tiểu Xuân cùng Tiểu Đông. Căn phòng còn vương vấn ánh nắng đầu xuân màu vàng trong trẻo loang loáng trên mặt đất, mặt bàn, cùng với mùi mực còn đọng lại trong không khí, chứng tỏ có người vừa ở đây viết sách chăm chỉ.
Có vẻ thực năm tháng yên tĩnh êm đềm.
Nàng "ngủ gật" cũng không phải lần đầu. Chương trình học kì thực cũng không cần kéo dài lâu như vậy nếu như chỉ dạy Nữ Giới, cầm kỳ thi họa, thêu thùa may vá, pha trà cắm hoa, lễ nghi quy củ. Nhưng Tống Minh Loan còn học thêm Tứ Thư Ngũ Kinh, cộng thêm việc Diệp phu nhân cho rằng nữ nhi phải biết rèn tính cách kiên nhẫn trầm ổn, nên thành ra mới học lâu như vậy. Tống Minh Hoa không cần học Tứ Thư Ngũ Kinh, lại nhiều lần thăm dò điểm mấu chốt của Diệp phu nhân, xác nhận Diệp phu nhân không ngại cho nàng ngủ một giấc trong giờ học, Tống Minh Hoa liền an tâm thoải mái làm biếng.
Tống Minh Hoa mở mắt dậy liền thấy ập vào mũi là hương thơm của hoa nhài quen thuộc. Nàng dụi dụi mắt. Trước mặt là chiếc áo choàng mà Tam tỷ tỷ mặc từ hồi sáng, được gấp gọn gàng để ở trên bàn, bên trên còn có một vết lõm nhỏ rất rõ ràng. Tống Minh Hoa sờ sờ đầu của mình, thầm nghĩ thảo nào nàng thấy trong mơ mình gối lên đám mây mịn màng. Đám mây thì không có, nhưng mà áo choàng mỹ nhân thì có một cái. Đây cũng không phải lần đầu, nhưng có lẽ cái áo choàng lần này thuộc loại vải lụa xốp tương đối mềm mại lâng lâng, mới khiến cho Tống Minh Hoa nằm mơ thấy mình gối trên đám mây. Nàng ôm áo vào trong ngực, quyết định chiều nay đem trả cho Tam tỷ tỷ.
Tống Minh Hoa từ trên ghế nhổm dậy, nàng vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Xuân và Tiểu Đông đi theo mình, đi đến cửa, bên ngoài phụ trách canh cửa nha hoàn rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân, cơ hồ là không để cho Tống Minh Hoa tạm dừng một chút nào, cửa phòng đã mở ra.
Đi ra bên ngoài phòng đọc sách, đập vào mắt là ánh nắng đầu xuân. Tống Minh Hoa nheo nheo mắt, không đến một giây, phía sau Tiểu Xuân đã nhanh nhẹn bung dù. Tống Minh Hòa tuy đã hưởng thụ đãi ngộ xa xỉ của một tiểu thư khuê các hơn mười một năm, nhưng thi thoảng vẫn âm thầm tự "mắng" mình cũng trở nên quá sa đọa. Cơm bưng nước rót tận mồm, y phục cũng không phải tự mặc, nếu có tiểu thư khuê các nào giống nàng không thạo cả thêu thùa may vá và nấu ăn, vậy chẳng phải là không thể tự gánh vác sinh hoạt của chính mình sao?
Cảm thán về cảm thán, Tống Minh Hoa vẫn là hưởng thụ trọn bộ. Nàng ở trong đầu âm thầm nhảy nhót, sắp được ăn trưa!
Tống phủ chỉ có tổng cộng hai phòng bếp nhỏ, một cái ở chỗ Tống lão thái thái, một cái ở chỗ Diệp phu nhân. Thức ăn sẽ được làm một cách hoàn hảo trước giờ cơm, sau đó được nha hoàn của từng viện dọn về phòng. Tất nhiên, ăn món gì, ăn bao nhiêu sẽ do chủ nhân của phòng bếp quản lí, người nhận cơm như mấy vị di nương không có quyền đòi hỏi, nếu muốn ăn món gì thêm thì phải bỏ ra số tiền lớn để mua. Tuy nhiên, cũng có cửa sau dành cho những mối quan hệ thân thiết. Ví dụ như Tống lão thái thái bữa ăn nào cũng đem cho Tống Minh Chi vài món ăn mà Tống Minh Chi thích, hay Tống Minh Loan, Tống Minh Hoa liệt kê đồ ăn yêu thích cho đầu bếp, đầu bếp sẽ dựa theo danh sách phân món làm, nếu có đặc biệt thích ăn món gì, cũng có thể trước giờ cơm một canh giờ thông báo để nhà bếp bổ sung. Tóm lại, đãi ngộ của người có phòng bếp nhỏ là chói lọi tốt, hầu như không có hại bất cứ chỗ nào.
Tống Minh Hoa đem theo Tiểu Xuân và Tiểu Đông, chậm chạp thong thả về Uy Nhuy Viện. Uy Nhuy Viện cách Hương Như Viện khá xa, độ xa chỉ ở ngay phía sau cách xa Hương Như Viện nhất Phi Uyển Các của Xuân di nương. Nguyên nhân cũng không có gì, tòa phủ đệ này kì thực là kiểu nhà xây sẵn rồi mới bán. Trong nội viện, tòa viện lớn nhất đã là của Tống lão thái thái, kế đến hai cái lớn nhì là Diệp phu nhân, Đại ca ca chiếm. Hai cái lớn sau cùng thì một cái là Hồng Liên Viện của Tam tỷ tỷ, cái còn lại là Uy Nhuy Viện của nàng. Uy Nhuy viện cách xa Hương Như Viện như vậy, Diệp phu nhân ban đầu cũng không yên tâm nàng ở xa, toan đổi cho Tống Minh Hoa Hồng Liên Viện của Tống Minh Loan, nhưng Tống Minh Hoa đã ngay lập tức tỏ vẻ nàng không ngại, cách nhau vài chục mét đường mà thôi, huống hồ chỗ của Tống Minh Hoa lại khá gần tòa viện của Đại ca ca, nàng cũng không muốn đổi vốn dĩ đã phân cho Tam tỷ tỷ Hồng Liên Viện, tuy rằng nó chỉ là vừa mới nói xong. Diệp phu nhân không thể lay chuyển được Tống Minh Hoa, chỉ có thể đồng ý để nàng sống ở Uy Nhuy Viện này.
Trời nắng không chói chang, nhưng cũng đủ khiến cho không khí không còn cái vẻ mát mẻ hồi sáng. Tống Minh Hoa kì thực cũng muốn chạy nhanh về Uy Nhuy Viện ăn cơm, nhưng có lí do đã khiến cái mong ước chạy nhanh đó biến thành hành động đi bộ với tốc độ chậm. Tống Minh Hoa sáng sớm mặc váy, tuy là đã mặc loại vải tương đối mỏng, bất quá vẫn phải có ba lớp, chưa tính bên dưới chân tất chân giày thêu, quả thực cũng không phải cỡ nào dễ chịu. Nếu bây giờ mà xách váy lên chạy, một bên là không được nhã nhặn cho lắm, một bên là ra quá nhiều mồ hôi, nóng bức càng thêm nóng bức. Chi bằng tạm thời nhịn xuống cái thèm ăn trong bụng, chậm rãi đi về Uy Nhuy Viện. Được một lúc thì Tống Minh Hoa nghĩ tới phía sau còn phải cầm ô che cho nàng Tiểu Xuân, cùng với cả hai người đều đầu trần Tiểu Xuân và Tiểu Đông, nghĩ nghĩ, Tống Minh Hoa lại đổi thành rảo bước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]