Chương trước
Chương sau
Tống gia truyền đến đời Tống Phong, cũng mới chỉ là đời thứ hai, nhưng con cái trong nhà ai nấy đều được dạy dỗ tỉ mỉ, cơ hồ là học theo khuôn mẫu của những nhà thư hương thế gia trong kinh thành, trong nhà cũng vì thế mà thiết lập nhiều quy củ.

Một trong những quy củ kéo dài thường xuyên nhất, chính là thỉnh an Đại phu nhân chính thất và lão thái thái. Tống lão thái thái xuất thân không thấp, năm xưa cũng là đích thứ nữ của Lâm gia. Gia chủ của Lâm gia khi đó, tức phụ thân của Tống lão thái thái, Lâm Thiệu, làm đến Lễ bộ Lang trung, cả nhà coi trọng nhất là quy củ lễ giáo, giờ đến lượt lão thái thái làm trưởng bối, cũng gần như là rất nghiêm khắc trong vấn đề này. Con cháu phải đến thỉnh an nàng trước giờ Thỏ, tức là trước năm giờ sáng. Mẫu thân nàng cũng không thể không lập quy củ, bèn đẩy giờ thỉnh an lên cuối giờ Dần, để kịp với giờ thỉnh an của Tống lão thái thái. Tống Minh Hoa vì ngày nào cũng phải dậy vào trước bốn rưỡi, vậy nên hôm nay cũng là theo thói quen cũ mà dậy.

Nàng đứng dậy đi ra bên ngoài, Tiểu Đông và Tiểu Xuân vội chạy theo sau. Chỉ có Trần ma ma là phải ở lại trong viện trông nom.

Uy Nhuy Viện có diện tích khá lớn, trong sân có một cái xích đu, một cây cổ thụ cành lá tươi tốt, một cây hoa đào nở hoa đỏ rực. Còn có một vài hòn núi giả rêu phong phủ kín, nhiều loại hoa được trồng ở khắp nơi, bây giờ lại đang là mùa xuân, chúng nó ai nấy đều đua nhau nở rộ, như thể sợ nàng không nhìn thấy vẻ đẹp của chúng nó, lá và cánh hoa bay lả tả khắp nơi. Tường Nhi và Khả Nhi đang phải tưới nước tỉa cành, Thúy Nhi và Vân Nhi cũng tất bật lau dọn nền nhà và bàn ghế trong viện. Tống Minh Hoa đi đến đâu được hành lễ đến đó, nàng cũng mỉm cười đáp lại bọn họ. Nàng rốt cuộc cũng có chút hiểu vì sao nhưng tiểu thư khuê các trong truyện ngôn tình thường hay coi thường người khác.

Từ nhỏ đã bị phủng như vậy, ai cũng sẽ có chút ngạo khí.

Tống Minh Hoa một lát liền đi ra khỏi Uy Nhuy Viện. Nàng từ bé có trộm theo Bát ca ca của nàng tập một chút võ, tuy là công phu không khác gì mèo cào chó cắn, nhưng cũng không phải không có cái lợi, đó là thân thể dẻo dai rắn chắc hơn các tỷ muội khác trong nhà nhiều. Bằng chứng rõ ràng nhất là khi nàng cùng hai nha hoàn đi đến Hương Như Viện, vào đến tận chính phòng, cũng chỉ ra một chút mồ hôi mà thôi.

Canh giữ ở cửa nha hoàn hành lễ với Tống Minh Hoa, sau đó mở cửa. Nàng vừa mới vào, liền thấy ba vị như hoa như ngọc tỷ tỷ đang ngồi sẵn trong phòng.

Sáng sớm liền đã phải chịu mỹ nhân bạo kích, khá tốt.

Tống Minh Hoa cùng bọn họ cũng không cần hành lễ, chỉ hơi hơi cười nói.

"Các vị tỷ tỷ buổi sáng tốt lành."

Ba vị tỷ tỷ đều gật đầu coi như đáp lại, nha hoàn phía sau bọn họ ai nấy đều nghiêm cẩn hành lễ. Tất nhiên, nha hoàn của Tống Minh Hoa cũng hành lễ với ba vị tỷ tỷ.

Sau đó nàng mang theo hai cái nha hoàn ngồi xuống bàn thứ hai sau Tam tỷ tỷ của nàng.



"Cửu muội muội hôm nay khuôn mặt thần thái sáng láng, hẳn là đêm qua ngủ rất ngon giấc." Ngũ tỷ tỷ Tống Minh Kiều là người đầu tiên mở lời. Nàng là xếp hạng thứ ba trong Tam đại mỹ nữ trong Tống gia, ngũ quan thiên về giống Thẩm di nương, nhưng tinh xảo tú lệ hơn chút, kiều mị ngây thơ, vóc dáng cũng thon dài cân xứng, chỗ nào nên béo, chỗ nào nên gầy, tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa. Hôm nay nàng chải kiểu tóc nửa búi nửa buông, cài một cây trâm bạc hình hoa súng có hai trụy bằng bạc, một cái đội đầu nhỏ giống với hình cây trâm, nạm một viên phỉ thúy màu nhạt, lại thêm một đôi bông tai ngọc trai, xứng với một thân y phục váy dài áo choàng dài màu xanh dương thêu chìm lưu ngân, đẹp một cách khó lòng rời mắt được.

"Tỷ tỷ, tuy rằng ta bị mất ngủ, nhưng ngươi nói như vậy, ta cẩn thận ngẫm lại, lại thấy mình đêm qua giống như ngủ rất ngon." Tống Minh Hoa cười tủm tỉm nói. "Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tỷ tỷ nói gì cũng đúng."

Tống Minh Kiều có tính cách không tệ, tuy là nữ nhi của Thẩm thị, dung mạo còn khá giống nàng, nhưng tính cách lại không giống nàng lắm. Vị tỷ tỷ này tính cách ổn trọng, không từng tỏ ra đối địch hay khúm núm với bất kỳ ai, đối xử với hạ nhân, muội muội, tỷ tỷ, ca ca, đệ đệ đều rất bằng phẳng và kiên nhẫn, lễ nghi chu toàn, không kiêu ngạo không nịnh nọt. Tóm lại, là một người dường như không có chỗ nào đáng trách.

Tống Minh Kiều nghe Tống Minh Hoa đáp lại như vậy, bật cười một tiếng, giọng nói thanh thúy đáp.

"Ngươi cũng thật giỏi tâng bốc ta, ta nào có sánh bằng Tam tỷ tỷ của ngươi. Theo ta thấy, câu tỷ tỷ nói gì cũng đúng vẫn là hợp với Tam tỷ tỷ hơn."

Tống Minh Loan nãy giờ ngồi im mỉm cười, rốt cuộc cũng bị lôi vào cuộc trò chuyện. Nàng có dung mạo giống y hệt mẫu thân của mình (cũng là mẫu thân của Tống Minh Hoa~),thanh tú mỹ lệ, dịu dàng thanh lệ, đoan trang đài các. Tống gia Tam đại mỹ nhân, nàng là người xếp hạng thứ hai, cũng là vị đại mỹ nữ đẹp nhì Tống phủ. Tống Minh Hoa quay đầu hẳn về phía Tống Minh Loan, chép miệng nói.

"Tam tỷ tỷ thì ở một đẳng cấp khác rồi, theo ta thấy, tỷ ấy chỉ cần cười rộ lên một cái, ta sẽ nguyện dùng cả đời này nâng khăn sửa túi cho tỷ ấy."

Tống Minh Loan còn chưa kịp nói gì, Tống Minh Kiều đã cười rộ lên trước. Tống Minh Loan lấy tay nhẹ nhàng xoa mặt của Tống Minh Hoa, ngữ khí như oán trách nhưng mặt mày lại mang ý cười nhẹ nhàng nói.

"Nói năng bậy bạ, nâng khăn sửa túi, những việc này nào có việc nào là một muội muội phải làm cho tỷ tỷ nha? Càng ngày càng sống buông thả."

Tống Minh Hoa không quan tâm nheo mắt hưởng thụ bàn tay mịn màng của Tam tỷ tỷ quét qua má. Ai nha, nàng đã hưởng thụ mỹ nhân vuốt ve cũng không phải lần đầu, nhưng lần nào cũng là vui sướng như nhau.

Tam tỷ tỷ luôn luôn rất thương nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.