Lúc Mạc Tử Ân đến đồn cảnh sát thì đám côn đồ đã ngồi ngay ngắn trên ghế, anh và Đường Hạo đi lần lượt vào trong, bọn chúng đưa mắt nhìn, không khỏi ngạc nhiên vì trước đó chúng nghĩ Lâm Hinh mới là chủ nhà.
Cảnh sát mời anh ngồi xuống làm nhân chứng, yêu cầu thuật lại toàn bộ sự việc.
" Tôi đang ở trong phòng của mình thì đột nhiên đám người này không biết từ đâu tới phá tan cửa kính nhà tôi, họ lại còn đem theo nhiều vũ khí, lúc đó chỉ có tôi và Đường Hạo ở nhà, chúng tôi không biết làm gì ngoài việc trốn trong phòng. Họ liên tục kêu lên đòi gặp người phụ nữ nào đấy, còn doạ sẽ đập nát nhà tôi nếu người phụ nữ ấy không ra gặp họ, chúng tôi đành phải gọi cảnh sát tới."
Sĩ quan cảnh sát nghe lời tường trình cùa anh, chăm chỉ gật gù ghi chép.
Tên cầm đầu đám côn đồ nghe lời anh nói, đứng lên hùng hổ cãi: " Tên đó nói dối! Chính tôi đã thấy cô ta đi vào nhà của anh! Trong nhà anh còn có quần áo của phụ nữ, anh định che giấu cho con đàn bà đó ư?!"
Mạc Tử Ân lắc đầu tỏ vẻ không biết, mày hơi nhăn: " Xin lỗi anh, trong nhà tôi không có người phụ nữ nào hết, quần áo đấy đều của em gái tôi và cô bé đang đi du học bên nước ngoài, một năm mới về một lần nên chẳng có mấy bộ quần áo là bao. Lúc anh phá chắc hẳn chỉ thấy một vài chiếc váy, nếu người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nang-va-anh/3271103/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.