“Cái, cái kia, ngươi sẽ không tiền gian hậu sát đi?” Vân Cẩm Nghị run rẩy hỏi.
Quyền Anh đè chặt y lên thân cây, lạnh lùng nói một câu: “Ta tiền gian ngươi mấy trăm lần rồi mới giết ngươi.” Nói xong, hạ thân dùng lực, chen vào trong huyệt động chật hẹp.
“Ngô! Ô ô ô…” Vân Cẩm Nghị khóc, vì câu nói cuối cùng của Quyền Anh___ ta tiền gian ngươi mấy trăm lần rồi mới giết ngươi.
Mẹ ơi, lão tử người bị ngươi gian không nói, mạng còn bị ngươi treo đó!
Hai chân bị bức mở lớn vòng lên thắt lưng đối phương, còn phải chịu dựng sự va chạm như dã thú của đối phương, trước giờ y chưa từng chơi lâu như vậy, Vân Cẩm Nghị ăn không tiêu cầu tha: “Ô ô… tha cho ta đi. Buổi chiều, buổi chiều không phải vừa, vừa làm sao, a! Đừng đỉnh nữa, a!”
Ô ô, ngươi còn tiếp tục đâm nữa, ta không đợi được ngươi giết ta, mà trực tiếp bị ngươi đâm chết rồi!
Quyền Anh đỡ hai mông Vân Cẩm Nghị, hạ thân tiếp tục đỉnh động. Trọng lượng của Vân Cẩm Nghị gần như toàn bộ đặt lên trên người hắn, đã không biết qua bao lâu, hắn vẫn còn dùng sức xâm phạm trên khối thân thể này.
Vân Cẩm Nghị muốn khóc, nhưng thứ phát ra khỏi miệng toàn là tiếng rên rỉ nhỏ vụn *** mỵ.
Sau lưng bị thân cây thô ráp ma sát đến sắp tróc da, do vị trí hiện tại mà khiến cho hạ thân thô cứng của đối phương càng thêm đâm sâu vào thân thể tới tận gốc, mỗi lần luật động, y đều cảm thấy mình sắp bị đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nan-thuc/62854/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.