Chương trước
Chương sau
Ám Phách___ Ám dạ chi ái.

Trong mắt ta, tất cả đều không có màu sắc. Một người ngay cả trái tim cũng bị nhiễm đen, thì sao còn nhìn thấy được màu sắc trong thiên hạ?

Ta lạnh lùng nhìn thế giới này, cảm thấy tất cả đều khôi hài đáng cười. Nữ nhân, quyền lợi, kim tiền, chỉ cần ta muốn, cái gì cũng mặc ta đoạt lấy.

Ta có thể hùng bá thiên hạ, không ai dám tranh phong.

Nữ nhân đối với ta mà nói chẳng qua là vật phẩm cho ta phát tiết, tuyệt đối sẽ không lưu tình cảm nơi ai. Ta có thể nhìn xuyên thấu lòng của các nàng, ta biết các nàng đang nghĩ cái gì.

Giống như hiện tại, nữ thuộc hạ duy nhất của ta, Long Ngũ, đang ngồi trên người ta *** đãng lay động.

Vô vị vô cùng, ta nhắm mắt lại, mặc nàng khát cầu như quỳ lạy xin một lần thân cận da thịt với ta.

Nhưng gặp phải người này, lại trở thành chuyện mà ta cả đều đời cảm thấy không thể tin nổi.

“Gia ta hôm nay bao hạ ngươi!”

Ta híp mắt lại, nhìn tên thiển cận không cần mạng này, có một thoáng sát khí đã trào lên.

Nhưng khi nhìn thấy y khí thế duy ngã độc tôn, ta lại đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Ta sẽ không giết y, ta muốn nhìn vẻ mặt y hối hận không thôi hoảng loạn sợ hãi.

Cho nên, tối đến, ta lột sạch y phục của y, dưới ánh mắt hoảng sợ của y tách mở hai chân y.

Tên chó săn này mới đầu còn ngạo mạn vô cùng, nhưng khi nhìn thấy xu thế không đúng liền lập tức mở miệng xin tha.

Ta hừ lạnh một tiếng, chưa từng thấy qua người nào biết trở giáo như vậy, người này thật sự là thương nhân thành công nhất kinh thành sao?

Tư vị tốt bất ngờ, ta kinh ngạc chiếm lấy thân thể nam nhân. Không tinh tế, không mềm mại, nhưng lại dẻo dai căng chặt, đường gấp của cơ thịt cũng rất xinh đẹp.

Ta đối với chuyện nam nữ cảm thấy càng lúc càng vô vị, hiện tại thế nhưng cảm thấy thân thể nam nhân này lại có chút khiến ta muốn ngừng mà không được.

Nhưng ta vốn vô tình, người này đối với ta không có giá trị gì, mà vì sự ngu xuẩn của y, ta cần bắt y phải biến mất.

Nhưng tên tiểu nhân này còn bày đặt chơi trò thông minh, Long Tam không giết y, hắn mang y trở về.

Ta nhìn bộ dáng y rõ ràng sợ muốn chết mà vẫn cứng rắn muốn khoe tài, cảm thấy rất thú vị.

“Ta cho rằng chuyện ta phái người giết con của tể tướng sẽ không bị phát hiện chứ.” Ta nói với y như vậy.

Ai biết ta đã đánh giá cao trí thông minh của y, trên mặt y thoáng cái hiện lên kinh hỉ không trốn được mắt ta.

“Chuyện này Vân Cẩm Nghị ta chỉ cần hơi điều tra một chút là có thể biết. Ta sớm đã đem chuyện ngươi giết con tể tướng nói cho người khác. Ta chết rồi, chuyện này sẽ bị công bố ra ngoài, ngươi thả ta, ta bảo đảm sẽ làm như không biết gì cả. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện ngươi đắc tội ta đó ta cũng xem như chưa từng phát sinh, thế nào?”

Thiên hạ này sao lại có loại người tập hợp cả xuẩn ngốc và gian xảo lên người?

Tối đó, ta lại nếm qua thân thể của nam nhân này, so với nữ nhân càng khiến người ta trầm mê hơn. Ta phát hiện khi ta rong ruổi giữa hai chân y, thao y đến mức khóc lóc như nữ nhân, tư vị đó thật sự khiến ta thấm cốt tiêu hồn.

Cho nên ta lưu y lại, giết một người xuẩn ngốc như y đối với ta mà nói không có tác dụng gì lớn, ta muốn lưu y lại để tiết dục.

Ta không tiếc phá công tự thương để cứu y, truyền lượng lớn chân khí trị thương cho y, đều là vì ta còn chưa nếm đủ thân thể của y. Nếu y chết rồi, ta không biết còn có ai có thể khiến ta thỏa mãn.

Y, trong mắt ta chẳng qua chỉ là thứ cho ta tiết dục, một tiểu nhân để ta chơi đùa mà thôi.

Nhưng tên tiểu nhân này lại thích tự chứng tỏ thông minh, khi ta tâm tình tốt cũng thuận theo đó trêu chọc y.

Những gì xảy ra giữa y và Long Ngũ ta không biết, nhưng ta biết tiểu nhân này có cái nhìn địch ý với Long Ngũ.

Hôm đó, ta để Long Ngũ tự tàn tạ tội, bản thân cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy phẫn nộ. Rõ ràng biết là do tiểu nhân này thầm sử kế, nhưng khi nhìn thấy Long Ngũ huơ chưởng muốn đưa y vào chỗ chết, ta vẫn không khống chế được phẫn nộ trong lòng.

Tiểu nhân này, cho dù chỉ dùng để ta phát tiết, nhưng có thể thương tổn y cũng chỉ có mình ta mà thôi, người khác tuyệt đối không tha thứ.

Ngày từng ngày trôi qua, ta bắt đầu cảm thấy không đúng.

Vốn cho rằng sẽ dần nhàm chán y, nhưng sự thật lại tương phản, ta đối với thân thể y càng lúc càng tham luyến, càng lúc càng không thể chịu được khi y rời khỏi tầm mắt ta quá lâu.

Khi ta nhìn thấy bộ dáng đức hạnh chó săn của y, nhìn thấy tên thiển cận này đắc ý cảm thấy tốt đẹp, trong lòng ta giống như bị thứ gì làm ngứa ngáy.

Ta muốn gãi ngứa cho mình, nhưng phát hiện bất luận thế nào cũng không đủ, trong lòng càng ngứa ngáy, thì càng muốn ngược y, càng muốn ức hiếp y.

Ta khiến y nằm dưới thân ta khóc lóc, nằm dưới thân ta rên rỉ, ta bắt y lộ ra vẻ mặt yếu đuối nhất kích tình nhất trước mắt ta.

Đây nhất định chỉ là tạm thời thôi, ta đang đợi tới ngày ta cảm thấy chán y. Ta tin ngày đó nhất định sẽ đến, đến ngày đó, có lẽ ta sẽ không giết y, ta sẽ cho y sống sót rời khỏi tầm mắt ta.

……

Khi cuối cùng ta có thể gặp lại Yểm Ma, lúc đó, ta đã trở nên cường đại vô cùng, ta có thể cho cha mẹ dưới đất biết.

Quần Ma công của hắn cũng không thể khiến ta có gì cố kỵ, vì ta đã có thể nuốt chửng quần ma của hắn. Hắn nói ác ma chân chính là ta, kỳ thật ta cũng không cảm thấy hắn nói sai.

Ta chính là một ác ma, trong thế giới hắc ám không để ai biết làm những chuyện tàn nhẫn nhất.

Yểm Ma chỉ biết vì luyện Phách Ma công ta cần giết mười người đặc biệt, nhưng hắn lại không biết, ta vì tập hợp đủ mười người đặc biệt này, đã giết không dưới một trăm người thử nghiệm.

Một trăm mạng người đối với ta mà nói thật sự không nhiều, chẳng qua là cần một cái hố thật lớn để chôn thi thể mà thôi.

Nhưng, ta có thể giết sạch người trong thiên hạ, lại không thể để một người đó bị thương.

Ta tận mắt thấy cây đao đó của Yểm Ma đâm vào thân thể y, khoảnh khắc đó ta cảm thấy đầu mình vỡ tung, trong thiên hạ này chỉ còn lại gương mặt thống khổ uốn éo của y.

Cẩm Nghị…

Ta vô thanh gọi một tiếng, không biết y có nghe thấy hay không.

Y vẫn mãi dùng ánh mắt oán hận không cam tâm đó trừng ta, cho dù y sợ đau như thế, y vẫn dùng toàn bộ khí lực để trừng ta.

Y không biết, lúc đó mỗi ánh mắt oán hận của y, mỗi một tiếng thở dốc thống khổ của y đều đang xé nát thần kinh ta, đau đến mức ta cũng muốn đi theo y.

“Hắc Chu song đan đâu?” Rất lâu, ta mới tìm lại được tiếng nói của mình.

Cứu y, cho dù hy sinh tất cả, ta chỉ có thể nghĩ tới điều này.

Y cuối cùng được ta cứu sống, nhưng ta lại dùng hai tay mình siết chặt cổ y ngay khi y vừa mới tỉnh lại.

Tại sao phải ảnh hưởng tới ta như vậy?! Lẽ nào ngươi không biết cái giá khi ảnh hưởng tới ta là gì sao? Ta không thể trở nên yếu đuối, không thể vì người khác mà phân tâm.

Không nỡ, làm sao cũng không nỡ…

Vân Cẩm Nghị, Quyền Anh ta nếu đã không có năng lực giết chết ngươi, thì chỉ đành bắt ngươi làm người của ta.

Làm người của ta đi, hiện tại ngay cả thả ngươi đi ta cũng đã không đành lòng nữa.

Ta cần luyện Phách Ma công đến tầng cao nhất, như vậy sẽ không tiếp tục bị quần ma của Yểm Ma kéo dài thời gian, cũng sẽ không để tên tiểu nhân đó bị thương.

Khi ta vì luyện công mà tẩu hỏa nhập ma, tên ngu xuẩn đó lại không đúng lúc xuất hiện tại đó. Ta ngửi được khí tức của y, trong thoáng chốc huyết dịch toàn thân ta đều sôi trào.

Y là ai ta không nhớ, ta giống như dã thú tìm thấy thức ăn, đói khát bắt y để hút máu y.

Rất ngọt, ta thích vị đạo này, rất quen thuộc rất thân thiết, không khống chế được muốn hút càng nhiều, nhưng lại nghe thấy tiếng khóc của y.

Trong lòng chợt như bị đập một cái, dã thú dần lui đi, nhưng dục vọng lại không thể khống chế.

Ta xé rách y phục của y, cắn lên làn da y, ngay tại mặt đất băng lạnh hung hãn xuyên xỏ y, nhiệt độ ấm áp của y khiến ta điên cuồng, chỉ muốn chiếm hữu y.

Khi trong thân thể y toàn bộ chứa đầy dịch thể của ta, đầu óc mơ hồ không rõ của ta mới dần tình táo. Cúi đầu nhìn thảm trạng của y, cảm giác dâng lên trong lòng đích thật là đau đớn không nén nổi, Cẩm Nghị…

Ta thành công bắt được Yểm Ma, tuy ta cũng bị trọng thương.

Ta bắt hắn chính mắt nhìn thấy sự phản bội của tình nhân, ta bắt hắn phải chịu đủ giày vò cả tâm lý và thân thể.

Ta dùng chủy thủ lóc từng miếng từng miếng thịt trên người hắn xuống, mỗi một đao đâm vào, ta đều có thể nhớ tới tình cảm hắn dùng đoản đao đâm vào bụng Cẩm Nghị.

Sau đó ta cười càng thêm âm trầm, lưỡi đao đâm vào cũng càng lúc càng tàn nhẫn.

Y là người của ta, bất cứ ai thương tổn y ta đều sẽ bắt đối phương trả giá gấp ngàn lần.

Cho nên hôm đó, ta đâm Yểm Ma một ngàn đao.

……..

Khi Long Ngũ lại xuất hiện trong phòng ta muốn nhận ‘phần thưởng’ mà nàng cần, ta cười nói với nàng hai chữ: “Không được.”

“Không, lúc đầu lãnh chủ đã nói chỉ cần Long Ngũ có thể hoàn thành nhiệm vụ, Long Ngũ sẽ có thể yêu cầu bất cứ phần thưởng nào. Long Ngũ, chỉ muốn lãnh chủ sủng ái.”

Ta nhìn nàng, cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần ngươi có thể làm ta nổi phản ứng, ta sẽ ôm ngươi.”

Sao có thể có phản ứng, dù thân thể có mỹ lệ thì trong mắt ta cũng không có bất cứ sức hấp dẫn nào. Chỉ có ý, tên tiểu nhân đó có thể cho ta lý do để xung động.

Ta đẩy Long Ngũ xuống khỏi người mình, chỉ vì ta phiền rồi, ta muốn đi gặp tên thiển cận đó, đã mấy ngày không ôm y.

Nhưng sự thật chứng minh, tên thiển cận đó thật sự có đủ loại bản lĩnh chọc giận ta.

Huyền Thiên giáo giáo chủ Thẩm Lam mang y đi, ta biết nhất định là y đã thầm truyền tin mới dẫn hắn tới đây.

“Qua đây.” Ta nói với y, chỉ cần y chịu đi theo ta, ta sẽ không tiếp tục truy cứu.

“Ta còn phải trở về làm đại thiếu gia của ta, nữ nhân muốn lên giường của ta rất nhiều, ai muốn lưu lại ở chỗ của ngươi? Nằm mơ!”

Ta chảy máu, nén nhịn nội thương đau đớn, nghe được đích xác câu nói của y.

Thẩm Lam cuối cùng đã mang y đi, mà ta chỉ có thể cô độc đứng đó trải bóng dưới đất.

Thân thể rất lạnh, lòng cũng kết thành băng. Ta không thể động, chỉ cần động một chút ta sẽ vì chân khí bạo động mà ngã xuống. Mà ta không thể ngã xuống, nếu không thì ta sẽ không bao giờ giành y về được.

Đến lúc đó thì ta sẽ cho y biết hậu quả cho việc phản bội ta, ta sẽ ngày ngày giày vò y, cho y nếm lại gấp bội thống khổ mà ta nếm hiện tại!

Y vĩnh viễn cũng không biết ta bị y thương tổn sâu tới mức nào, nếu y có thể hiểu rõ, y sẽ không cho ta một đao vào lúc ta muốn ôm y vào lòng nhất.

Y không biết, tối hôm nay ta vốn muốn đeo vòng ngọc kỳ lân tự tay mẹ ta giao cho ta lên cổ y, nó tượng trưng cho tình yêu chân thành của ta, tượng trương cho từ nay về sau y đã bước vào Quyền gia của ta.

Máu vẫn còn không ngừng chảy xuống từ trong ngực ta, ta đã không còn bao nhiêu ý thức nữa….

Gió đêm hôm đó thật sự rất lạnh, hàn phong khắc cốt.

Vân Cẩm Nghị, nhận thức ngươi là kiếp nạn trong mệnh của Quyền Anh ta, nhưng ta lại giống như tên ngốc hy vọng mỗi thế đều gặp phải đồng dạng kiếp số như vậy.

Đây là chấp nhất của ta đối với ngươi, nhưng người như ngươi lại không hiểu.

Nếu ngươi không hiểu, không sao cả, suốt đời này, ta sẽ dạy ngươi.

___ Khi thiêu thân tìm thấy được ánh lửa, cho dù nó tượng trương cho hủy diệt, cũng sẽ thả người lao vào. Hắc dạ chi ái này, cũng vì vậy mới được thiêu đốt.

Hoàn

132
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.