Cô bình thản nói tiếp:
- Đã là con người sao có thể tránh khỏi thất tình lục dục. Nhưng mà Nhị Vương Gia, ngài có thể nghe ta một lời không?
- Muội nói đi.
- Nếu vị cô nương đó đã cố gắng quên đi, thì ắt hẳn cô nương ấy có lý do riêng của mình. Nếu cô ấy cũng đã gả đi, lang quân của cô ấy lại là người yêu thương thê tử, vậy thì ngài cũng nên chúc phúc cho họ. Tình yêu không nhất thiết phải chiếm hữu, chỉ cần đoá Phù Dung kia luôn nở rộ thì sao phải bận tâm nó nở trong tay ai. Bỏ qua cho người khác cũng là bỏ qua cho chính mình.
Trình Quân cười nhạt, đầu lông mày khẽ nhíu run run, mềm giọng:
- Nàng ấy thật lòng nghĩ vậy sao?
Ánh mắt chứa tình của Trình Quân ảm đạm hướng ra hàng trúc, khoé môi tựa hồ là cười nhưng không giống cười.
Một nỗi gì đó chua chát dâng lên trong lòng Hoạ Y, cô không hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác này, phải chăng là thương cảm cho tấm chân tình đã lỡ của hắn.
Cô đứng dậy, cánh hoa lê tại bả vai rơi xuống nhẹ nhàng, Hoạ Y cúi mặt làm điệu thi lễ:
- Nhị Vương Gia, trời cũng đã khuya, hãy tạm gác lại muộn phiền đừng bỏ lỡ giấc ngủ ngàn vàng. Ta không phiền ngài nữa, ta xin phép lui về.
- Để ta đưa muội về.
- Không cần đâu, viện của ta cũng không phải quá xa, ta có thể tự mình về được. Cảm ơn ngài.
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-my-nhan/2675872/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.