Đi qua ba bốn ngay đường, vô số những lối mòn đá sỏi, Họa Y và Trình Quân cũng đến được Mai Hoa Sơn.
Vách núi thẳng đứng, phủ một lớp tuyết dày, những đoạn dây leo vắt mình dọc theo sườn núi, trơ trụi.
Càng tiến lên cao gió tuyết mỗi lúc càng mạnh dần, phương hướng mù mịt, Trình Quân luôn ở phía trước dùng tấm thân che chắn cho cô, Hoạ Y đằng sau bám lấy sợi dây leo ánh mắt gắt gao nhìn lên đỉnh núi, gió hú qua man tai, cái lạnh thấu xương có thể khiến thịt da tê tái. Cuối cùng họ cũng đã leo lên đến đỉnh Mai Hoa.
Trước mắt hiện ra mỹ cảnh như thiên đường, ánh mặt trời đỏ rực chiếu xuống nền tuyết trắng, bên trên rợp những cánh hồng mai, thân cây không lá, cành cây khẳng khiêu khẽ dao động khi cơn gió lạnh vô tình thổi qua.
Mặt đất bị một màn tuyết phủ kín, kể cả bước chân có đi qua cũng không lộ được nền đất sẫm màu, ánh dương không đủ làm ấm thêm thân nhiệt, chốc chốc lại có một đợt tuyết lớn rơi xuống.
Những chú sóc truyền nhau tìm thức ăn trên cành, vừa nghe động tĩnh lạ liền nhanh phắt đi mất.
Hoạ Y cười tươi, nụ cười của cô trong mắt Trình Quân như ánh dương chói loá trên đỉnh đầu, đẹp không tỳ vết.
Hai người họ tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng phát hiện ra một đoá hoa mọc cheo leo tại sườn núi, cánh hoa như ngọc trong suốt, hương thơm ngọt lịm phả qua cánh mũi, giữa nền tuyết lạnh ánh hào quang ngũ sắc lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-my-nhan/2675858/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.