Chu Lương mười ngón tay bấu mạnh vào song cửa, con ngươi hung hăng nhìn cô.
- Chu Lương, khi ta bị mẫu tử của Ninh Tố Nguyệt hành hạ ông đã làm gì, ngoảnh mặt xem như không thấy, chẳng màng tới sống chết của ta. Ta đã làm nên tội nghiệt gì khiến cho ông căm thù ta đến thế, chẳng lẽ Chu Hoạ Y ta không phải là giọt máu của ông?
- Biết trước nữ nhân bất hiếu như ngươi sẽ làm ta tức chết, thì sớm đã vứt ngươi cho quạ tha ma bắt đi rồi.
- Phải, Chu Hoạ Y sớm đã bị các người hành hạ chết rồi, thật đáng thương cho kẻ ấy. Ông là kẻ ăn cháo đá bát, nếu không nhờ Cao gia năm đó ở phía sau hậu thuẫn thì cả đời này cũng đừng mong có cơ hội trở mình.
- Ngươi câm miệng cho ta, nghịch nữ.
- Ông thẹn quá hoá giận sao? Chu Lương, ta hỏi ông, rốt cuộc mẹ ta vì sao lại chết?
Nhắc đến đây đồng tử của Chu Lương như loạn điểm, cố ý tránh đi.
Hoạ Y thu lại chiếc cằm đang ngông nghênh, đặt bàn toạ xuống chiếc ghế bành vừa được mang đến. Khinh khỉnh nói:
- Ông không nói cũng không sao? Vì hiện giờ Chu gia như vũng nước đục chẳng ai dám đến gần, sai vài người lanh lẹ đi điều tra rất nhanh thôi sẽ có kẻ tự nguyện mang mọi chuyện đến trước chân ta nịnh nọt.
- Ngươi, tiện nhân.
- Ta nào dám nhận, Chu Lương ông cũng thật là bậc phụ mẫu chuẩn mực, cha ruột lại không ngượng miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-my-nhan/2675846/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.