Miệng nhuộm đỏ máu tanh của Trình Tranh ngước nhìn cô gượng cười, dù đau đến mấy nụ cười của hắn vẫn cứ đẹp như vậy.
Binh khí văng khỏi tầm với, toàn thân không một chỗ lành lặn, dần lịm đi trên mặt đất.
Hoạ Y đau đớn, cố sức tháo gỡ trói buộc của Âu Dương Quân, chủy thủ sắt nhọn từ trong tay áo phóng ra, hắn tránh được gọn gàng. Tiếp theo sau là đợt khói độc phung đến.
Nhưng cô lại quên mất bản lĩnh mà cô có được là do hắn truyền dạy cho mình, từng hành động nước đi đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Âu Dương Quân giao cô lại cho Mạn Nhu, lê thanh trường thương nặng chậm rãi đi về phía Trình Tranh, ánh mắt hận thù ngùn ngụt.
- Y nhi, nếu hắn không tồn tại nữa có phải nàng sẽ trở về bên cạnh ta không?
- Không bao giờ.
Hoạ Y mặc cho máu tươi dính trên má đã chảy đến khoé miệng mình, gằn giọng đầy căm phẫn đáp lại.
- Chàng là nam nhân mà ta yêu nhất, chàng sẽ không vì oán hận một người lại kéo nghìn vạn kẻ vô tội xuống chung huyệt mộ. Âu Dương Quân mãi mãi ngươi cũng không bằng chàng ấy.
Hắn đứng sừng sững trước mặt cô, trường thương thủ sẵn chỉ cần động tay hạ thủ. Ai đã lấy đi tất thảy những thứ mà hắn vốn có, ai đã gieo nên từng ấy bất hạnh cho cuộc đời hắn, đến cuối cùng đọng lại trong mắt nàng hắn chỉ là một kẻ xấu xa.
Âu Dương Quân giơ cao mũi thương, hung bạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-my-nhan/2675829/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.