Khi Tam Nhi hấp ta hấp tấp kéo Mạc Cửu đến nơi thì sự việc đã ngã ngũ. Cốc chủ của bọn họ đã cắm kiếm vào vỏ, bóng hình ngay thẳng như một vệt chớp chia cắt chân trời dưới lần áo phiêu diêu. Áp lực và sức mạnh của ngài toát lên từ cả cái xoay người dứt khoát, gió lồng vào tay áo, vấn vít như bị bắt giữ.
Khuôn viên tan hoang vụn đá và tro tàn. Máu loang lổ như bị vẩy ra mặt đất. Tầng tầng, lớp lớp máu khô đọng đè lên nhau nhuộm thành mấy vũng sẫm đen, thi thể la liệt.
Nạp Lan Hòa Lệnh nhìn sườn mặt chạy dài vết chém chẻ đôi hoa mai của đối phương, hỏi: "Ngươi không lo rằng người ấy ở trong tay ông già sẽ gặp nguy hiểm bởi đánh gục chúng ta sao?"
Ông hỏi câu này vì thực sự thắc mắc, nhược điểm nằm trong tay kẻ thù mà Mạc Tử Liên vẫn có thể không chút rối loạn, giữ cái đầu lạnh mà bình tĩnh đối mặt với mọi mưu ma chước quỷ của bọn họ, mấy ai trẻ tuổi làm được như vậy chứ?
"Huyền ca không phải nhược điểm," Y sờ kiếm, chậm rãi đáp, "mà là sức mạnh của ta."
Mạc Tử Liên quyết sẽ không bao giờ để cho người khác nghĩ rằng Huyền ca là nhược điểm của mình. Nếu ngày hôm nay y rối loạn, hoang mang vì ca ca rơi vào tay kẻ địch thì dù thắng hay thua, y cũng đã thất bại một nửa: bởi hết thảy mọi người từ giờ sẽ cho rằng muốn đánh bại Mạc Tử Liên thì phải nhằm vào Quân Huyền. Y tuyệt đối không cho phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079751/quyen-6-chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.