Đôi khi Hòa Lệnh vẫn nghe như có tiếng nàng đâu đây.
"Cửu là dài lâu, bền bỉ. Điệp là tự tại, không sợ bó buộc." Lần áo nàng như xác hoa gạo rơi kín sân, rực cháy tầm mắt người nhìn, "Cửu Điệp tức là sống lâu trăm tuổi, dũng cảm mưu cầu kiếp này vô sự, hỉ hoan."
"Khê là tích tiểu thành đại, không chịu khuất phục, trăm sông đổ về một bể, cả đời trôi chảy." Nàng luôn luôn khẳng định một điều: "Ta không cho phép và không bao giờ chấp nhận con cái ta hèn nhát. Những kẻ hèn nhát không làm chủ được số mệnh của bản thân, nếu ta biết con ta là một đứa bất lực phó mặc mình cho người khác thì ta thà rằng bóp chết nó ngay từ khi mới sinh ra."
Đời này nàng căm hận nhất là bị bàn tay người khác chi phối số mệnh.
Nạp Lan Hòa Lệnh ru cháu ngoại Oánh Tuệ ngủ say rồi dém chăn. Ông bế Bông Tuyết nằm bên gối đầu, nhét chuột bông cho nó gặm, hỏi: "Mi là vệ sĩ của Oánh Oánh phải không?"
"Meo..." Con mèo lười biếng đáp.
Ông vừa đi ra khỏi cửa liền bị truyền gọi.
"Người muốn gặp ta?"
Nạp Lan Đại tư tế đã quen với sự hờ hững của thứ nam, giữa hai cha con cũng không hề thân thiết, nếu đường nét chẳng có phần tương tự thì chắc ai cũng cho rằng bọn họ là người dưng nước lã, gõ gậy chống nói gọn lỏn: "Ta không yên tâm phía Mạc Tử Liên, anh đi xem mà làm việc."
Hòa Lệnh không mặn mà mấy đáp 'ừ', tạt qua nhà bếp nhón lấy ba cái bánh rán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079749/quyen-6-chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.