"Ồ, không ai cười à?" Nạp Lan Hòa Lệnh vuốt sống mũi: "Ta đúng là không có khiếu pha trò."
"Ngươi đi theo làm gì?" A Dao nhăn mặt bóp cổ hắn.
"Ta ngại ngươi gây chuyện trong cung. Ông già mắng ngươi không nổi nhưng sẽ mắng ta." Hòa Lệnh thật thà đáp. A Dao bất chợt vặn tay, suýt thì bẻ gãy cổ hắn. Ông ta lủi bước cực nhanh, nấp vào sau rèm cửa, ấm ức như bị bắt nạt: "Biến mất đây, được chưa?"
Mạc Tử Liên nghĩ bụng cái ông này ngơ ngáo nhỉ, được Đại tư tế nuôi dạy thế nào đấy? Nạp Lan Hòa Lệnh trông như phiên bản Ô Khê cộng thêm hai mươi tuổi, áp cái mặt lầm lì của nó vào ổng khiến y nhất thời nổi khắp da gà, da vịt.
Đè kiếm trong tay ca ca lại, y đứng lên quất roi về phía trước, lưỡi đao va leng keng nghe đặc biệt vang vọng giữa đêm tối, cất tiếng: "Các hạ, ta biết cha ta đã làm những chuyện vô liêm sỉ với hai người. Hòa Lệnh tiên sinh, hôn ước giữa mẹ ta và ngươi vốn chưa từng được chính thức định xuống, ta không có ý chối bỏ bàn tay cha ta quấy rối bên trong nhưng Hòa Lệnh tiên sinh hẳn cũng hiểu tính tình Cửu công chúa, tuyệt đối không một ai có thể ép buộc mẹ ta làm chuyện mà bà không muốn. Xét đến cùng hôn ước giữa hai người cũng đâu phải phát xuất từ sự tình nguyện. Do đó, giữa cha ta và tiên sinh chưa tới mức oán thù, bản thân ta lại càng không có lý do để ghét tiên sinh."
Nạp Lan Hòa Lệnh có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079747/quyen-6-chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.