Tiếng đồng hồ nước nghe như tỉ tê, đứa học trò ngáp ngắn ngáp dài mài mực hầu thầy phê tấu chương, hai mắt díu lại như đường chỉ. Quốc sư thấy nó hồn vía lên mây, bèn gọi kẻ hầu đưa nó về giường ngủ.
"Thầy ơi." Trước khi ra khỏi cửa, nó còn ngoái đầu dặn: "Thầy nhớ nghỉ sớm nhé. Thầy phải có sức khỏe thì mới lo cho dân được."
"Thầy nghe." Quốc sư trìu mến nhìn nó.
Canh giờ vừa điểm, người dưới dâng thuốc sắc lên, Quốc sư cầm chén thuốc bốc mùi ngai ngái, nhắm mắt uống hết, chân mày xoắn tít lại. Trên môi chợt có gì đó chọc vào, hắn bừng tỉnh trừng khuôn mặt cười nhạo của Sầm Canh. Gã nhai mứt dẻo, Thủy Nguyện khó chịu rút khăn tay chùi miệng rồi vứt ra chỗ khác, hỏi: "Hắn ta vẫn chưa tỉnh lại?"
'Hắn ta' là Tả Lang bị trọng thương.
"Chưa tỉnh hay không muốn tỉnh." Sầm Canh hời hợt đáp: "Ai biết được? Hắn là kẻ được huấn luyện bài bản, chỉ cần nhắm mắt nằm yên trên giường thì thoải mái hơn biết bao so với bị treo lên trần nhà. Là ta thì nằm vậy cả năm cũng được."
"Thế thì ép hắn tỉnh lại!" Thủy Nguyện rít khẽ.
"Ép gì? Ép chết hắn à?" Khóe mắt gã nheo nheo vẻ cười cợt, "Đọc ít sách vở lại. Ngươi đừng có nghĩ mình có thể sử dụng thủ đoạn đối phó với quan chức để bức cung tử sĩ. Ngây thơ thật hay giả thế?"
"Sầm Canh!" Thủy Nguyện vỗ bàn đứng phắt dậy, tức đến run rẩy cả người: "Ta nghe theo ngươi chỉ vì ngươi đã nói hắn biết về chuyện năm đó!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079743/quyen-6-chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.