Mạnh Bà múc một gáo nước Vong Xuyên tưới lên khóm ngọc lan ở góc đình rồi múc thêm một gáo dành để pha trà. Minh giới không có mặt trời, không có trăng sao, chỉ có một phần ánh trăng từ trần gian rọi xuống, nên ngày và đêm của âm phủ đảo ngược với dương gian. Mạnh Bà làm vài món bánh ngọt rồi ngồi nhâm nhi trà, ngắm hoa ngọc lan. Ở Minh giới kiếm đâu ra cây ngọc lan? Đây là quà hối lộ của một người không chịu uống canh quên lãng. Kìa, y đến.
"Cô cô thật khéo chăm, mới đây mà đã ra hoa rồi." Y ngồi xổm, vuốt ve cánh hoa, tóc mai như tuyết dài quá eo, rõ ràng là một khuôn mặt tươi trẻ rạng ngời, nhưng trong mắt ẩn giấu đau thương và âu sầu như đã ngả xế. Mạnh Bà đẩy đĩa điểm tâm ra: "Ăn bữa cuối rồi mau đầu thai."
"Ngày nào cô cô cũng đuổi ta đi đầu thai." Y làm bộ rầu rầu: "Cô cô ghét ta ạ?"
"Ta đã thấy qua vô số linh hồn không chịu dứt lưu luyến trần duyên, vọng tưởng đối nghịch ý trời, tất cả đều có kết cục bi thảm. Phàm là sinh linh có thọ mệnh càng ngắn thì càng dễ thay đổi, họ không chịu nổi sự u tịch của âm phủ, vật vờ chìm đắm vào ký ức day dứt phản chiếu dưới Vong Xuyên, rốt cuộc lao mình xuống sông rồi bị giam giữ ở đáy U Minh ngàn đời." Mạnh Bà nhấp trà, thờ ơ nói: "Ngươi cho là nước Vong Xuyên từ đâu chảy ra? Đó là triệu triệu tỷ tỷ linh hồn từ thuở khai thiên lập địa không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079735/quyen-6-chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.