Dược lão rà hai ngón 'diệu thủ' kiểm tra các đốm xanh tím trên cơ thể bệnh nhân, kết luận: "Nhiễm độc tính hàn do tiếp xúc nhiều với vật chất cực âm. Theo ngươi nói thì đó là một mỏ ngọc?"
Chung Ly Toái gật đầu, mấp máy bờ môi tím tái: "Vâng, chỗ đó là một mỏ ngọc hơi giống bạch ngọc mà chắc chắn không phải bạch ngọc. Mỗi lần ngấm nước là đá ở đó sẽ trở nên lạnh buốt, luôn phải khai thác thứ ngọc ấy trong điều kiện ẩm ướt, mỗi ba ngày bọn chúng xả nước một lần, bắt chúng ta ngâm nước làm việc... Các vị trí dỡ ngọc ra sẽ để lại một lớp màng bụi mỏng, có thể phát sáng như lân tinh, kết nối thành mạng... Bọn chúng sử dụng bột ngọc để pha chế gì đó. Hình như là... canh Mạnh Bà..."
Ngữ khí của hắn có phần thảng thốt, song câu chữ rất tuần tự rõ ràng, ắt hẳn từng được rèn luyện.
"Lão phu đã biết, cố gắng trình bày nhiều tin tức như thế là đủ rồi, cậu an tâm nghỉ ngơi đi." Dược lão nhìn nhiệt tình trong đôi mắt uể oải dần nhạt, dứt khoát cắm một châm cho hắn ngủ li bì luôn.
Dém góc chăn cho bệnh nhân, lão đi kiểm tra mấy người còn lại rồi dập đèn, rời khỏi phòng đi đến tiền viện. Sảnh thắp đèn sáng trưng, có mùi rượu hoa quế và tiếng cắn hạt dưa tanh tách.
Diệp bang chủ đang nói chuyện: "Trên địa bàn của chúng ta, ai dám làm loạn? Bất kỳ một dấu chân nào từ ngoài dẫm vào, Cái Bang đều lập tức chú ý. Diệp mỗ vừa trông thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079719/quyen-5-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.