“Ôi ca ca của ta…” Mạc Tử Liên chẳng cách nào kìm nổi khóe môi từng chút nhếch cao, con thỏ trong ngực phấn khởi nhảy nhót. Y hồ như ném khay đồ ăn lên bàn – ‘cạch!’, nhanh chân về giường, quỳ một gối ôm chầm lấy hắn.
“Liên…” Quân Huyền đặt tay lên ngực y, mò mẫm tháo nút áo rồi luồn vào, mơn trớn da thịt trần trụi, thăm dò từ trên xuống dưới. Bàn tay y cũng nắn bóp eo hắn, trượt qua xương chậu đến đùi, âu yếm vật giữa hai chân.
Má phơn phớt hồng, Quân Huyền khép bắp đùi nhồn nhột tê tê, bám vào hông đối phương quỳ dậy, lướt môi trên bụng y. Mạc Tử Liên đỡ dưới eo hắn, hơi khom lưng để ca ca dễ vuốt ve mình, ánh mắt động tình rơi trên bờ mông cong mà vạt áo cũn cỡn che có nửa, bụng dưới hưng phấn căng ra.
Quân Huyền chẳng hay biết dáng vẻ mình khêu gợi thế nào, say sưa hôn từng li, tấc da thịt tình nhân, thè lưỡi đảo quanh rốn, đôi tay dò dẫm phác họa dáng người y từ bụng lên ngực, hai điểm nhỏ cũng không tha, như thể ước thân thể y chỉ toàn dấu vết của mình. Lưng eo được xoa tới nóng lên, da dẻ hồng ửng đốt mắt người nhìn.
Mạc Tử Liên thở trầm nặng, yết hầu lên xuống khó kiềm chế, rốt cuộc đè hắn ngửa ra, nồng nhiệt áp môi đến. Y bóp mạnh mông khiến lưng hắn giật run cong lên, rồi trượt tay vào khe, kinh hỉ cười rộ: “Mềm mại quá thể, sao có thể mềm thế này chứ!”
Dứt lời, ngón tay tiến vào cửa mình ươn ướt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079713/quyen-5-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.