Tạ Khánh Dư bị A Dao dùng một tay ghìm chặt vào lòng, tấm áo y trùm lên che khuất tầm mắt, cơ thể lay động như phiến lá trước gió, hai chân không với tới mặt đất.
Mặc dù đầu óc lắc lư choáng váng nhưng Tạ Khánh Dư vẫn lờ mờ theo dõi thấy tình huống hiện tại. Hắn đã nhận ra mùi tanh ướt trên môi là máu, mở to mắt trừng màu áo xám bủa vây, rối bời kéo vạt áo người nọ: "Dao ca! Dao ca! Dừng lại đi!"
A Dao mắt điếc tai ngơ, vung ngang thanh đao rướm máu lao đi tựa chim cắt, một cước đạp xuống trũng cả mặt đất, đá gãy xương người như thể bẻ nứa. Ánh mắt vô cảm, cánh tay phải và mái tóc trắng vấy máu tanh nồng, sát khí bắn ra đè ép ngột ngạt - lột tả chân diện mục vị sát thần máu lạnh của Hoan Lạc cốc, y xuống tay với người cùng phe cũng chẳng có nửa nháy mắt trù trừ.
"Tả hộ pháp! Ngươi định làm gì? Mau thả Tạ đạo trưởng ra!"
Tạ Khánh Dư nhận ra giọng của Xà Cừ, thất kinh một tiếng vì cả cơ thể chợt nhẹ hẫng. A Dao sa vào bẫy lúc nhúc rắn độc, đuôi mày y hơi nhấc, xốc kẻ trong lòng lên cao hơn, nghiêng má đao đánh một chưởng tan xác bãi rắn, đạp chân thoát ra. Mắt thấy tấm lưới ập xuống trên đầu, y móc mũi đao vào mắt lưới, xoay một vòng ném nó về phía đám lâu la. Các trục xếp hình sao thình lình bắn ra hàng chục sợi dây mảnh đan chéo ngang dọc từ trên xuống dưới, hất tấm lưới úp về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079705/quyen-5-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.