Lý Thương Lan bị đau mà bừng tỉnh, choáng váng với hỗn âm, trúc trắc giơ tay tóm lấy 'thứ' đang dán trên cổ giật ra. Đó là một con rắn trắng, mõm dính máu tươi đỏ lòm.
"Súc sinh chết tiệt..." Sờ thấy hai lỗ nhỏ ở cổ, hắn mắng. Rắn như nghe hiểu, há miệng nhe răng nanh nhọn hoắt vào mặt hắn đoạn giãy ra, ngúng nguẩy quay đi, trườn về phía một người cách không xa ở đằng trước.
"Sư huynh?" Lý Thương Lan hấp tấp nhổm dậy nhào tới, vì cố quá nên ngã 'uỵch' về đất, va đập vết thương đau đến nghiến răng. Nhưng hắn vẫn lo lắng bò đến bên sư huynh, áp ngực vào tấm lưng vấy máu, khẽ gọi: "Nè sư huynh..."
"A... Lan?" Thu Nhậm đứt quãng hỏi.
"A Lan đây." Lý Thương Lan đè lại bả vai kích động của y, sờ soạng cơ thể y thấy thực sự không bị thương mới an tâm ôm chặt một cái rồi lôi rắn trắng lên, dí đầu nó vào cần cổ quấn lụa trước mặt, bảo: "Cho ngươi cắn."
Bạch Bồng khinh thường, rụt lưỡi hổng thèm. Lý Thương Lan bí xị lắc lắc nó, thấy không ăn thua, bèn hung tợn vạch miệng rắn ra, dùng răng nanh cắt lụa trong khi rắn nhỏ kịch liệt quẫy đuôi kháng cự, uất muốn khóc: đồ xấu xa hành hạ thú cưng! Phận rắn ta sao cứ bất hạnh gặp phải mấy kẻ thế này!
Lý Thương Lan cắt xong liền vứt rắn ôm lấy sư huynh, Thu Nhậm dựa vào ngực hắn, nỗ lực trải phẳng lại trí óc bị vò dúm dó, thều thào nói: "Đất ẩm... Phía dưới, nước, trăng..."
Lý Thương Lan nghe chẳng hiểu nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079700/quyen-4-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.