Hồng Thu thị thoáng giật mình, cho là nói láo, dĩ nhiên không tin, cười lạnh xoa năm ngón tay sơn màu mỉa mai: "Nghe đồn Tây Vực đều là lũ man rợ, ta chưa bao giờ tin tưởng, phải hôm nay gặp cốc chủ thì mới được sáng mắt ra."
"Phu nhân nói đúng, sa mạc là vùng đất hoang dại, con người chúng ta khó tránh khỏi thô thiển, tục tằn, làm sao có thể hiểu lễ nghĩa như phu nhân." Vừa nói lời này, Mạc Tử Liên thậm chí còn xếp hai tay ngang bụng, nhẹ nhún mình, mỉm cười dùng lễ tiểu thư đài các đáp trả.
Hồng Thu thị thấy vậy, tái mét cả mặt mày, vò khăn tay rồi nhả ra ba chữ: "Vô liêm sỉ..." Đoạn đứng dậy bỏ vào trong.
Hồng Tùy không nhìn theo phu nhân, ánh mắt tập trung đánh giá vị khách, hàng ria tỉa tót nhích lên, nhích xuống theo mép môi giần giật. Bằng một cử chỉ kiểu cách lai giữa truyền thống và Tây Vực, ông ta cười như nịnh đầm: "Ai da, tính cách thê tử trước giờ đều thế, gần đây lại sầu não lo lắng cho bào đệ nên là... Ai da, thực làm cốc chủ chê cười rồi."
"Cung chủ đừng đa lễ." Y tiếp tục giả bộ nhã nhặn: "Ta coi khí sắc lệnh phu nhân, dám đoán bà cũng đang buồn bực việc tư gia. Người trên đời luôn gặp các giây phút khó kìm lòng. Mạc mỗ cũng đâu phải kẻ hẹp hòi, dĩ nhiên có thể thông cảm cho cung chủ."
Hồng Tùy bị y chọc cứng đờ nụ cười, da mặt cũng dày dạn để tiếp tục cười tủm tỉm thực tự nhiên, khéo léo chuyển 'củ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079673/quyen-4-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.