Tây Quan ải như bị ngâm trong một hũ sương đêm, không khí lạnh giá như lớp màng giọt sương căng mọng ôm lấy gò má người ta. Con mèo mun nằm sấp trên lưng ngựa ô lim dim, hai chiếc đuôi cùng nhịp quất qua lại. Ai đi đường cũng thích thú với chúng.
Không khí trong quán rượu cũng khá lạnh, Quân Huyền chỉnh cổ áo, chụm tay hít mũi một cái, cảm thấy hơi không khỏe, có lẽ là do khí hậu không hợp.
"Quân tiểu ca à..." Người ngồi đối diện là chủ của bàn ăn này, Thất Thất đầy tự đắc cười ngoác miệng, giả giọng nhão nhoét kéo dài chữ 'à' cuối cùng, dùng đôi tay nâng một thanh kiếm dài cỡ hai thước, với một cử chỉ khoa trương, đặt lên bàn rượu chếch về phía Quân Huyền: "Nghe đồn huynh phá được Thập Bát La Hán trận của Thiếu Lâm hả? Lợi hại, quá lợi hại."
Quân Huyền chẳng tỏ rõ vui buồn, cũng chưa vội đáp lời thừa nhận hay phủ nhận, áp lòng bàn tay trên bao kiếm, cảm nhận nét hoa văn bị mài mòn thân thuộc rồi tuốt kiếm ra. Ánh sáng trắng bạch lóe lên lóa mắt, hai ngón trỏ và giữa khép lại vuốt dọc theo thân kiếm, hơi lạnh và sự sắc bén của kim loại toát ra sức đe dọa trầm tĩnh, kín kẽ. Quân Huyền hài lòng tán thưởng: "Đa tạ Thất huynh đưa kiếm. Thật là tay nghề rèn kiệt xuất."
Mặt tiền của Cái Bang phái tuy gồm toàn ăn mày rách nát, bụi bặm khiến người ngoài chê cười nhưng ẩn trong nội bộ lại sở hữu các chất liệu và thợ rèn binh khí bậc nhất. Một thanh thép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079670/quyen-4-chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.