Thành thực, Cơ Lân chưa bao giờ thích năm chữ Chu Lễ Triều Hầu gia. Trói thân tại triều đình, thần phục dưới bệ rồng, vâng mệnh của thiên tử chưa từng là những điều hắn mong muốn. Tính hắn tùy tiện hơn bề ngoài nhiều, ưa cách sống ngày nào lo ngày ấy, tự tại tiêu dao, thỉnh thoảng phóng túng một chút chứ không phải quỳ gối, khom lưng dưới chân hoàng đế.
"Cơ hầu nói quả nhân hồ đồ?" Hoàng đế cao ngạo, lạnh lùng nhìn xuống Cơ Lân, tuy đã gần bốn mươi, dưới khóe mắt uốn nếp nhăn và tóc mai bên thái dương nhiễm sương giá nhưng dung mạo ngài vẫn sắc sảo, tuấn mỹ như xưa. Sự khinh cuồng của tuổi trẻ bị thời gian mài giũa thành bi ai giữa mi tâm ngài, khiến đôi mắt càng thêm thâm thúy, luôn luôn thờ ơ, vô hỉ vô bi nhưng hễ nhìn ai là xuyên thấu tâm khảm kẻ đó.
Cơ Lân quỳ thẳng, bình tĩnh đáp: "Thần vẫn giữ nguyên quan điểm."
"Nhất định không đánh?"
"Nhất định không đánh."
Hoàng đế chắp tay sau lưng, hời hợt thở dài một hơi: "Không sao, quả nhân có thừa cách để khiến Cơ hầu phải chấp nhận đánh."
"Hoàng thượng, nước Tần ta dù đang hưng thịnh nhưng điều ấy không đồng nghĩa với việc ngài có thể đổ xương máu binh sĩ và mồ hôi công sức của lê dân vào một cuộc chiến tranh vô nghĩa tùy theo ý muốn thất thường của ngài. Vi thần tuyệt đối không đánh."
"Đó không phải một cuộc chiến vô nghĩa." Hoàng đế nói từng chữ, từng chữ nặng ngàn cân: "Nợ máu phải trả bằng máu."
"Quả nhân đã nghiêm túc, cần cù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079642/quyen-2-chuong-50-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.