Phu quân.
Tần quốc ở đằng trước, ngài mở mắt ra đi.
Ta sẽ không để ngài chết. Phu quân, ngài hãy cố lên.
Phu quân, ngài về nhà rồi.
Ngài ơi...
"Ngài ơi!"
"Ừ?" Cơ Lân nhấc bút khỏi trang giấy vì Kính Minh bỗng trèo lên đùi mình. Y đưa tới môi hắn một quả sơn tra nhúng mạch nha, háo hức nói: "Chua chua, ngọt ngọt ngon lắm! Ngài thử đi!"
Cơ Lân chần chừ nhìn lớp đường óng ánh rồi cắn một miếng nhỏ, suýt thì sốc đường, lại không nỡ làm y mất hứng nên cố nuốt, mỉm cười: "Thật ngon, Minh Nhi mua kẹo ở đâu vậy?"
"Trên phố ạ, dưới cầu đá xanh có một xe đẩy bán đồ ngọt từ bánh nếp, bánh dẻo, bánh hoa, kẹo quả, kẹo mứt... đầy đủ. Ta chấm ông bếp rồi, ông ấy hứa là sau này mỗi lần nghĩ ra món mới thì sẽ bán cho ta thử đầu tiên." Thiếu niên lại đưa kẹo tới môi hầu gia: "Ngài thấy thích thì ăn thêm đi nè, ngày nào ngài cũng làm việc thì cần phải ăn nhiều."
Cơ Lân cốc trán y: "Thế còn Minh Nhi? Ngày nào cũng ăn thịt, uống sữa thì đã cao hơn chút nào chưa?"
Bởi vậy nên thân thể thiếu niên trong lòng hắn dạo này luôn tỏa ra mùi sữa nhàn nhạt, y thực sự rất cố gắng để tăng chiều cao của mình.
"Có cao hơn!" Đôi mắt Kính Minh lấp lánh, y chọt mũi Cơ Lân: "Ta cao đến mũi ngài rồi. Một năm nữa, ta sẽ cao hơn ngài."
"Giỏi lắm." Cơ Lân bóp eo, đè đầu gối y hạ xuống rồi cởi giày y ra, xoa xoa gan bàn chân ửng đỏ: "Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079640/quyen-2-chuong-50-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.