Lụa tím tung lên, Liên công tử như hòa làm một thể với lụa, rơi xuống thật nhẹ nhàng. Lắc tay đinh đang, đinh đang gõ nhạc. Trường Dạ giương thẳng về phía trước, vững vàng làm nơi đặt chân của y. Không cần mắt nhìn, không cần lời nói... Quân đại hiệp lại đón được y. Nếu có thể vẽ lại cảnh này thì quả là một bức quân tử, giai nhân đồ tuyệt đẹp.
"Manh huynh thấy chúng ta hợp nhau thế nào chưa?" Y khẽ hỏi khi trận đấu hạ màn. Hắn mỉm cười đáp: "Liên huynh và ta vừa gặp mà như đã quen lâu, sóng vai hợp như Bá Nha, Tử Kỳ. Quả là hữu duyên, nhãn giới của Liên huynh thực sự rất tốt."
Nịnh khéo thật, Mạc Tử Liên tủm tỉm cười liếc hắn, trong lòng vui phơi phới, ưng bụng quá chừng, thầm nghĩ. Làm Tư Tư thì phải chờ được khen, làm Tử Liên thì ngày nào cũng nghe nịnh miễn phí. Ca ca còn chủ động thảo luận ý kiến với y nữa. Quy củ hà khắc của Tư quốc hữu dụng đôi chỗ đó chứ. Y thích như thế này quá đi mất.
"Nhị vị hãy khoan!" Trọng tài đột nhiên hô.
Bồng Vân các chủ Lý Thương Lan giơ cao lệnh bài, tỏ ra thâm thúy ra hiệu tay nói: "Tại hạ quan sát ba ngày qua, mơ hồ cảm thấy võ công của Liên công tử quen thuộc. Chẳng giấu gì các hạ, Thu đường chủ của bổn phái từng giao thủ với một nhân vật sử dụng võ công tương tự, trăn trở đã bao lâu, liệu lần này có thể mượn đôi chút thời gian của các hạ để thỉnh giáo một phen?" Rồi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079630/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.